CHƯƠNG 3440 Tư Đồ Không hơi tin vào lời giải thích vừa rồi của Liễu Ảnh chứ không hoàn toàn tin hết, vì dù sao mọi thứ cũng bày hết trước mặt anh ta, anh ta không thể nào không nghi ngờ được. Nhất là khi bên ngoài có tiếng động lớn như vậy mà Bùi Dật Duy ở bên trong vẫn không hề thức giấc, chuyện này thật sự không thể giải thích được. Đương nhiên khả năng Bùi Dật Duy trốn tránh không ra ngoài là không cao lắm. Mặc dù Tư Đồ Không không qua lại với Bùi Dật Duy nhưng anh ta cũng hiểu một số chuyện về Bùi Dật Duy. Bùi Dật Duy không phải là một người không có trách nhiệm như vậy. Trong trường hợp này, nếu anh ta đã tỉnh thì nhất định sẽ ra ngoài. Vậy nên hiện giờ chỉ còn một cách giải thích duy nhất, đó là Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh. Không biết rốt cuộc anh ta mệt tới đâu mà một tiếng động lớn như vậy cũng không làm anh ta tỉnh được? Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà mệt tới như vậy? Chuyện này khiến Tư Đồ Không không thể không nghĩ ngợi nhiều. Liễu Ảnh nghĩ tới chuyện của Bùi Doanh gài Bùi Dật Duy uống thuốc, vậy nên lúc đó cho dù Bùi Dật Duy rất mệt cũng không thể khống chế được bản thân mình, tình cảnh đó sợ rằng đã rút hết toàn bộ sức lực của anh ta rồi. Vốn dĩ Tư Đồ Không thật sự có hơi tin tưởng những gì Liễu Ảnh nói, vậy nên mặc dù anh ta nói vậy để dò xét nhưng thật ra anh ta cũng không muốn dò ra được những kết quả khác. Liễu Ảnh ở bên cạnh anh ta năm năm, anh ta biết cô không biết nói dối, cho nên những lời cô nói, anh ta tin tưởng. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Liễu Ảnh, trong lòng anh ta tự nhiên trùng hẳn xuống, phản ứng này của cô rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra… Bàn tay của Tư Đồ Không giữ chặt lấy vai của cô, anh ta dùng lực rất mạnh. Đôi mắt của Tư Đồ Không không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, cơn lửa tức giận đã bùng lên trong mắt anh ta. Sắc mặt anh ta cũng hoàn toàn thay đổi, anh ta nghiến răng nói: “Ba tiếng đó đã xảy ra những gì? Cô và anh ta ở trong phòng nghỉ làm những gì?” “Đừng hòng lừa tôi, tôi không phải là kẻ ngốc. Vừa nãy ánh mắt của cô đã trốn tránh, biểu cảm của cô khác thường, còn có cả sự xấu hổ không nói được thành lời nữa, vậy nên, cô đừng có nói với tôi là không xảy ra chuyện gì.” Bàn tay Tư Đồ Không siết vai Liễu Ảnh không ngừng dùng thêm lực, anh ta biết làm như vậy sẽ làm đau cô nhưng lại không hề thả lỏng, giờ phút này thật sự anh ta đã quá căm hận rồi. “Tư Đồ Không, rốt cuộc anh muốn một đáp án thế nào, có phải anh muốn nghe thấy tôi nói tôi và anh ta thật sự đã xảy ra gì đó thì anh mới bằng lòng không?” Lúc này Liễu Ảnh có hơi tức giận, nhưng cũng thấy hơi bất lực, cô và Tư Đồ Không đã ở cạnh nhau năm năm nhưng giữa hai người lại không hề có chút lòng tin nào. Đương nhiên, trong mối quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không, hai người cũng không cần lòng tin làm gì. “Cô và anh ta thật sự đã…” Hơi thở của Tư Đồ Không ngưng trệ, anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng chìm xuống rồi hình như rơi vào một vực thẳm không đáy. Anh ta không dám nghĩ tới tình huống đó và cũng không muốn nghĩ tới tình huống đó. “Tư Đồ Không, hiệp ước giữa chúng ta đã kết thúc rồi, tôi ở bên cạnh ai không liên quan gì đến anh.” Vừa nãy Liễu Ảnh đã giải thích rồi nhưng rõ ràng là anh ta không tin, hiện giờ anh ta còn cho rằng cô và Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu trong lòng anh ta đã cho là như thế, vậy thì cô có nói gì cũng vô dụng. Cô hiểu Tư Đồ Không là người thế nào, con người anh ta độc đoán, chuyên quyền như vậy nên bây giờ cô có giải thích thế nào cũng đều vô ích. Cô cũng lười không muốn giải thích, dù sao thời hạn năm năm giữa bọn họ cũng đã kết thúc, cô muốn rời đi nhưng anh ta lại không cho.