CHƯƠNG 3447 Bây giờ Liễu Ảnh cũng lười phản bác lại, anh ta thích nói như thế nào thì cứ nói thế đi. “Đã là người phụ nữ của tôi mà còn muốn đi tìm người đàn ông khác, em có tin tôi đánh gãy chân em không?” Hiện giờ Tư Đồ Không đang tức phát điên lên rồi, nhưng lại không thể thật sự làm gì cô, ngoài việc buông ra những lời ác ý. “Anh có thể đi tìm những người phụ nữ khác mà.” Liễu Ảnh vốn không muốn để ý tới anh ta, nhưng lại bị anh ta đeo bám không thôi, nên cuối cùng, cô không nhịn được mà đáp lại một câu. Tư Đồ Không cần gì phải giày vò cô như vậy, anh ta hoàn toàn có thể đi tìm những người phụ nữ khác mà. Con ngươi Tư Đồ Không thoáng dao động, anh ta hằm hằm thở ra một hơi, giận dữ nghiến răng nghiến lợi. Cô bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác? Không ngờ cô lại bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác? Vậy thì đúng là cô không hề quan tâm gì đến anh ta thật rồi. Chỉ cần có quan tâm đến anh ta một chút thôi, cô sẽ không đời nào bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác. Khi biết được cô đang ở chung với Bùi Dật Duy, anh ta còn căm hận đến mức muốn giết người. Nhưng cô thì lại chẳng mảy may bận tâm. Có phải cô chỉ mong đẩy được anh ta cho người phụ nữ khác, như vậy mới có thể ở bên cạnh Bùi Dật Duy không? Cô mơ đẹp lắm. “Liễu Ảnh, em nhớ kỹ cho tôi, đời này em đừng mơ được rời đi, dù em có chết cũng phải chết bên cạnh tôi.” Tư Đồ Không chính là người có tính cách như vậy, anh ta đã muốn gì thì nhất định phải giành được, không cần biết là dùng phương pháp gì. Tư Đồ Không vẫn luôn ép Liễu Ảnh trên cửa phòng nghỉ, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên đã đẩy cả cánh cửa sau lưng ra. Phòng nghỉ không lớn, nhìn từ cửa vào là có thể nhìn rõ hết quang cảnh trong phòng. Bùi Dật Duy còn đang nằm ngủ trên giường, dường như anh ta ngủ rất say, hoàn toàn không hề bị bọn họ đánh thức. Tư Đồ Không hơi chau mày, Bùi Dật Duy làm gì mà mệt mỏi đến mức ngủ say còn hơn cả heo thế này. Khi Tư Đồ Không liếc mắt nhìn, nhân tiện quan sát kỹ càng tình trạng trên giường. Chiếc giường rất gọn gàng, ngăn nắp, trừ chỗ Bùi Dật Duy đang nằm thì những chỗ khác đều hết sức chỉnh tề, dường như còn không có đến một nếp gấp. Bùi Dật Duy cũng đang mặc quần áo trên người. Tuy có một vài chỗ bị nhăn, nhưng bộ quần áo cũng vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí đến cả chiếc cúc trên cùng của áo sơmi cũng không cởi ra. Quả nhiên là thực sự không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng Tư Đồ Không cũng được thở phào nhẹ nhõm. Tuy trước đó, Liễu Ảnh đã nói giữa cô và Bùi Dật Duy không xảy ra chuyện gì, anh ta cũng nhận thấy trên người cô không hề có dấu vết gì, nhưng trong nội tâm vẫn còn hơi lăn tăn. Dù sao thì cô và Bùi Dật Duy cũng đã ở riêng với nhau trong phòng nghỉ đến ba tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, một người đàn ông và một người phụ nữ thật sự rất có khả năng… Liễu Ảnh thấy cửa phòng nghỉ bị đẩy ra liền quay đầu lại nhìn theo bản năng, cô vẫn luôn lo lắng sẽ đánh thức Bùi Dật Duy. Nhưng không để Liễu Ảnh kịp nhìn rõ thì Tư Đồ Không đã cưỡng ép quay đầu cô lại: “Nhìn cái gì? Có cái gì hay mà nhìn, về nhà.” Chuyện Tư Đồ Không muốn làm nhất bây giờ chính là tách cô ra khỏi Bùi Dật Duy, vậy là anh ta liền kéo cô đi thẳng ra ngoài. Khi rời đi Liễu Ảnh còn thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại.