CHƯƠNG
Cho nên, để xóa bỏ nghi ngờ của Nguyễn Hạo Thần với cô, cậu năm Tào và thư ký Lưu mới tung hỏa mù.
Đương nhiên, để Tiểu Nghị đi cướp ví tiên của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn anh cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ với cô, nhưng thật thật giả giả, cho dù Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ cô, nhưng cũng không thể xác định đó là cô.
Huống hồ, Tiểu Nghị cũng sẽ không lấy đi thẻ nhớ.
Hơn nữa, chỉ cần Tiểu Nghị không lấy đi thẻ nhớ thì sự nghi ngờ của anh sẽ trở thành nghi ngờ không ăn cứ.
Cái cô muốn chính là nghi ngờ không căn cứ này của Nguyễn Hạo Thần.
Ví tiền của Nguyễn Hạo Thần bị cướp mất, cho dù thẻ nhỡ vẫn còn, anh nhất định cũng sẽ nghi ngờ, thẻ nhớ bên trong ví có phải đã bị người ta đổi mất rồi hay không.
Anh có nghi ngờ như vậy, chắc chăn sẽ kiểm tra nội dung bên trong thẻ nhớ, chỉ cần anh kiểm tra, Mộ Dung Tri nhất định sẽ có cách lấy được dữ liệu trong đó.
Đúng vậy, cô chỉ cần dữ liệu, không cần thiết phải lấy cắp thẻ nhớ.
Trong toàn bộ kế hoạch này, thứ duy nhất cô khó nắm bắt chính là bước cuối cùng. Cô không chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ làm theo kế hoạch của cô, kiểm tra dữ liệu bên trong thẻ nhớ hay không.
Nếu cuối cùng Nguyễn Hạo Thần không kiểm tra thẻ nhớ, vậy coi như mọi kế hoạch mà cô đã sắp xếp đều đổ sông đổ bể cả. Bên trong phòng làm việc, Nguyễn Hạo Thần nhận điện thoại của thư ký Lưu: “Tổng Giám đốc, tôi đã tìm mấy lượt phòng sách nhà anh rồi, nhưng vẫn không tìm thấy thẻ nhớ mà anh nói.”
“Cậu tìm thẻ nhớ trong nhà tôi?” Nguyễn Hạo Thần khẽ chau mày, hơi nheo mắt lại.
“Đúng vậy, không phải Tổng Giám đốc anh bảo tôi đến tìm ư?” Thư ký Lưu nghe thấy lời anh nói lập tức ngây người, tình huống gì vậy chứ?
“Cậu có việc gì cần làm thì cứ đi làm đi” Nguyễn Hạo Thần không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, với năng lực của cô, muốn lừa thư ký Lưu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cúp điện thoại, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười có chút thâm sâu khó lường.
Đầu tiên là Tào Du, sau đó là thư ký Lưu, anh ngược lại muốn nhìn thử xem tiếp theo sẽ là ai?
Ngược lại, anh rất mong đợi cô sẽ tự mình xuất đầu lộ diện!
Buổi tối, Nguyễn Hạo Thần có một cuộc xã giao quan trọng. Khi đến bên ngoài quán rượu, một cô bé bán hoa đã chặn trước mặt anh. Bình thường, bên ngoài quán rượu này cũng sẽ có rất nhiều các cô bé bán hoa giống như vậy, chỉ là ngày thường bọn họ sẽ tìm đến những cặp đôi.
“Chào ngài, ngài mua một bó hoa tặng bạn gái hoặc vợ đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sẽ rất thích cho mà xem.” Cô bé cầm lấy một bó hoa, đưa đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đương nhiên nhiều hơn cả vẫn là sự mong đợi.
Từ trước đến nay, Nguyễn Hạo Thần chưa từng tự mình mua hoa, vốn dĩ anh cũng không có ý định mua, nhưng khi anh nghe thấy câu “mua hoa tặng vợ đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sẽ rất thích” của cô bé, anh đột nhiên dừng lại, sau đó cầm lấy bó hoa trong tay cô bé.
Những người bên cạnh không dám tin lắm, thủ đoạn thấp như vậy mà Nguyễn Hạo Thần cũng mắc bẫy được ư?
Ngay khi Nguyễn Hạo Thần lấy ví tiền ra thanh toán, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra ý cười như không cười.
Ngay lúc này, cô bé bán hoa đột nhiên đưa tay ra cướp lấy ví tiền trong tay anh, động tác của cô bé vô cùng nhanh.
Mà đồng thời, một bóng dáng nhanh chóng lao tới, cướp ví tiền của Nguyễn Hạo Thần.