CHƯƠNG 3477 Nhưng cô sợ chuyện này sẽ ầm ĩ, khó coi, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Hơn nữa tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, không phải kiểu không ảnh hưởng toàn cục giống như ngày hôm qua. Cho nên cuối cùng Liễu Ảnh vẫn quyết định về nhà đợi Tư Đồ Không trở về, sau đó hỏi cho rõ ràng. Liễu Ảnh cũng không gọi điện thoại cho Tư Đồ Không. Cô sợ lúc gọi điện sẽ không khống chế nổi cảm xúc của bản thân. Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, biết rõ Tư Đồ Không khôn khéo mới mức nào. Cô không muốn cho Tư Đồ Không có sự chuẩn bị để bịa đặt ra lời nói dối. Thứ cô muốn là chất vấn trực tiếp, ngay lúc tâm lý anh ta không có sự chuẩn bị. Không thể trách cô không tin Tư Đồ Không được, dù sao thì Tư Đồ Không cũng đã lừa cô năm năm trời. Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ năm năm trước đều là cái bẫy mà Tư Đồ Không đặt ra cho cô, tất cả mọi thứ đều là lừa gạt. Đồng ý cứu ba cô là lừa gạt, thỏa thuận cũng là từ mục đích muốn lừa gạt. Ngồi trên xe taxi, Liễu Ảnh tựa đầu lên ghế, đôi mắt hơi khép lại, cô muốn che đậy cảm xúc của mình, cô phải khống chế bản thân, dằn lòng không được khóc, không được khóc, răng cô phải cắn chặt lấy bờ môi mới có thể kiềm chế không cho nước mắt chảy ra. “Cô gái à, cô làm sao vậy?” Tài xế thấy vậy, không nhịn lòng được mà hỏi cô, vừa quan tâm vừa lo lắng. Liễu Ảnh không trả lời, bởi vì cô sợ mình vừa cất lời thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống. “Cô gái cãi nhau với người nhà sao? Hay là có mâu thuẫn với bạn trai thế?” Một lúc sau, tài xế lại không nhịn được lên tiếng lần nữa, ông ấy nhìn vào kính chiếu hậu: “Đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta, có phải người nhà của cô không? Hay là bạn trai của cô?” Liễu Ảnh không hề bất ngờ, bởi vì cô đã sớm biết chuyện Tư Đồ Không vẫn luôn cho người đi theo cô rồi. Đó chắc chắn là người của Tư Đồ Không, theo dõi thì cứ theo dõi đi, cô mặc kệ, cô chẳng quan tâm gì hết. “Cô gái à, đừng có buồn nữa, cho dù là người nhà hay là bạn trai, người đó đi theo cô mãi vậy thì chắc chắn là quan tâm tới cô. Nếu như là bạn trai, chứng tỏ người bạn trai đó rất yêu cô, cô nên vui mới phải.” Khả năng theo dõi của Lưu Trung Nam rất tốt, nhưng tài xế taxi cũng là bậc lão làng, đặc điểm lớn nhất của tài xế taxi là vô thức để ý xung quanh trong lúc đang lái xe, cho nên mới phát hiện được có xe đang bám theo sau. Tài xế là một ông chú thích nói chuyện, rất giỏi an ủi người khác. Nếu như trong tình huống bình thường, chắc chắn câu nói này của ông chú có thể khuyên được người ta. Nhưng tình huống này không hề bình thường, tất cả mọi thứ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đều không hề bình thường. Khóe môi Liễu Ảnh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh tanh, quan tâm cô, yêu cô ư? Người đi theo đằng sau là người của Tư Đồ Không, nhưng lại không phải quan tâm cô, yêu cô, mà là giám sát cô. Cô chẳng hiểu tại sao Tư Đồ Không cứ cho người theo dõi cô mãi như vậy. Khi ký thỏa thuận năm năm với Tư Đồ Không, cô không biết rằng Tư Đồ Không hại ba cô, nên chắc chắn cô sẽ làm theo như trên thỏa thuận. Tư Đồ Không hoàn toàn không cần phải cho người theo dõi cô. Hoặc có lẽ, Tư Đồ Không sợ cô sẽ biết được sự thật chăng?