CHƯƠNG 3479 Sau này cô gặp được Tư Đồ Không. Ban đầu, Tư Đồ Không thực sự rất tệ với cô, nhưng khi ấy, cô luôn cắn răng chịu đựng, dù có đau, có khổ, có khốn đốn cỡ nào đi chăng nữa cô cũng chịu đựng được. Cho đến tận bây giờ, chưa khi nào cô khóc lóc trước mặt Tư Đồ Không. Bởi cô luôn nhớ như in một chuyện, là Tư Đồ Không đã bỏ tiền ra mua cô, thậm chí Tư Đồ Không còn cứu ba của cô, thế nên, cô phải chịu đựng hết những chuyện này. Chịu đựng mãi rồi cũng thành quen. Suốt năm năm trời, cô đã luôn nín nhịn, dằn lòng không được khóc, không cho phép để mình yếu đuối. Nhưng lúc này đây, cô đã chẳng thể chịu nổi nữa, bởi lý do duy nhất chống đỡ để cô vững vàng đã sụp đổ trong tích tắc. Sự thật này tàn nhẫn với cô biết mấy! Chẳng lẽ cô không được phép khóc dù chỉ một lát thôi hay sao? Vừa về đến nhà, đập ngay vào mắt Tư Đồ Không là hình ảnh Liễu Ảnh nằm trên sô pha khóc nức nở. Tiếng mở cửa của Tư Đồ Không khá nhỏ, mà Liễu Ảnh còn đang mải khóc nên chẳng nghe thấy âm thanh đó. Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh đang nằm trên sô pha, bờ vai run run, nhìn là biết cô hết sức đau đớn, khổ sở. Anh ta dừng bước, đôi mắt khẽ nheo lại. Chỉ vì Bùi Dật Duy mà cô đau xót đến mức này, ở ngoài khóc chưa thỏa mà về nhà còn khóc tiếp. Nhìn bộ dạng hẳn là đã khóc đến độ sắp lả đi, cô còn chẳng hay biết anh ta đã về, thậm chí còn chẳng nhận ra anh ta đang đứng ngay tại đây nữa. Trong lòng cô chỉ có Bùi Dật Duy thôi sao? Khóc đến mức chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy thế này à? Chẳng phải Bùi Dật Duy là một tên sát nhân hay sao? Mà tên đó nào đã chết đâu? Cớ gì cô lại khóc thương cho Bùi Dật Duy đến vậy? Tư Đồ Không đứng ở đó một lúc, anh ta cảm thấy mình đã đứng chôn chân ở đó rất lâu rồi, vậy mà Liễu Ảnh vẫn nằm trên sô pha nức nở mãi, thậm chí ngày càng khóc to hơn. Tư Đồ Không thở ra một hơi đầy bực dọc, anh ta thật sự muốn qua đó bóp cổ cô chết luôn cho rồi. Anh ta lại tiến lên vài bước, đứng ngay trước sô pha, ở ngay vị trí mà chỉ cần Liễu Ảnh ngẩng đầu lên là thấy anh ta ngay được. Nhưng Liễu Ảnh vẫn vùi đầu trên ghế, vẫn khóc nấc, không buồn ngẩng đầu lên, nên vẫn chẳng hề thấy Tư Đồ Không. Từ vị trí đứng của Tư Đồ Không lúc này có thể thấy rất rõ cơ thể Liễu Ảnh đang run rẩy vì khóc quá độ, cũng có thể thấy rõ mười mươi một mảng lớn trên ghế đã ướt đẫm bởi nước mắt của cô. Thế nhưng, tiếng khóc lại rất nhỏ, rõ ràng cô đang cố nén nó đi. Cô về không sớm hơn anh ta là bao, phải khổ sở đến độ nào mới khóc tới mức này kia chứ. Tay Tư Đồ Không vô thức siết chặt lại. Nếu như không cố gắng kiềm chế bản thân thì có khi giờ này anh ta đã vươn tay siết cổ cô tới chết rồi. Cô khóc đến cỡ này vì một tên Bùi Dật Duy, đúng là quá giỏi! Nếu sau khi ra ngoài, cô trực tiếp đi tìm Bùi Dật Duy, anh ta cũng sẽ chẳng cương quyết ngăn cản. Thế mà bây giờ cô lại giận anh ta, thậm chí còn hận anh ta nữa? Tạm thời anh ta vẫn chưa thể thay đổi được việc trái tim cô dành cho Bùi Dật Duy, nhưng anh ta không thể nuông chiều để cô hận anh ta được. Liễu Ảnh nhìn anh ta, đột nhiên cất tiếng cười khẩy, dung túng cô? Anh ta dung túng cô ư? Đúng thật là mỉa mai.