CHƯƠNG 3483 “Sinh con ư? Sau đó thì sao?” Bây giờ, nghe thấy anh ta nhắc tới chuyện thỏa thuận là Liễu Ảnh lại cảm thấy như có người đang cầm dao rạch vào tim mình. Không ngờ lúc này anh ta còn nhắc tới chuyện con cái với cô. Anh ta còn muốn cô sinh con cho anh ta nữa ư? Sinh con xong rồi sau đó thì sao? Có phải anh ta muốn đợi cô sinh con xong, sau đó sẽ dứt khoát tàn nhẫn chia cắt cô và con không? Phải, đây đúng là một thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù người khác đấy. Thời gian năm năm vẫn chưa đủ sao? Trả thù năm năm vẫn chưa nguôi ngoai, anh ta còn muốn cô sinh con để trả thù? “Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng.” Tư Đồ Không hơi sững sờ, không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh ta cảm thấy câu hỏi này của cô cũng kỳ lạ quá rồi. Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng, nếu không thì còn có thể làm gì nữa? “Nuôi nấng?” Liễu Ảnh cười khẩy. Phải, sinh xong đương nhiên là phải nuôi nấng, Tư Đồ Không cũng chẳng thiếu thốn chút tiền nuôi con này. Dù sao thì đây cũng là con ruột của anh ta. Còn cô thì sao? Cô vốn dĩ là con gái kẻ thù của Tư Đồ Không, đương nhiên Tư Đồ Không sẽ không quan tâm tới cảm nhận của cô. À không, Tư Đồ Không muốn khiến cô phải đau đớn, muốn khiến cho cô phải sống trong khổ sở. “Tư Đồ Không, còn chưa đủ sao?” Lúc này, Liễu Ảnh cảm thấy đau đớn đến mức chẳng còn sức lực. Năm năm rồi, vẫn còn chưa đủ sao? Tại sao anh ta vẫn không dám buông tha cho cô? “Cái gì?” Tư Đồ Không hơi cau mày, rõ ràng không hiểu câu nói không đầu không cuối này của cô. “Tư Đồ Không, tôi hỏi anh, ban đầu vì sao anh lại giữ tôi bên cạnh suốt năm năm?” Lần này, Liễu Ảnh trở về là để hỏi cho ra nhẽ chuyện năm năm trước. Thực ra lúc đầu cô vẫn nghĩ rằng, có thể Tư Đồ Không sẽ không tàn nhẫn như vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt cô rồi. Cô biết, bản thân có trốn tránh cũng vô ích, nên vẫn phải hỏi cho ra nhẽ. “Hửm?” Tư Đồ Không khẽ cau mày. Anh ta cảm thấy những câu hỏi của cô mỗi lúc một kỳ lạ. Đương nhiên, thực ra câu hỏi của cô cũng không khó trả lời. Anh ta có thể nói rằng ban đầu là cô tìm tới anh. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nói như vậy. “Sao lại không trả lời? Trong lòng có điều khuất tất nên không dám trả lời à?” Lúc này, Liễu Ảnh vẫn chăm chú nhìn Tư Đồ Không, thế nên vừa rồi cô mới thấy rõ được sự tránh né trong đôi mắt của anh ta. Mà sự tránh né hiện lên trong mắt Tư Đồ Không lúc này, đã cho Liễu Ảnh đáp án. Với tính cách độc đoán và chuyên quyền như Tư Đồ Không, nếu không phải chuyện năm đó có uẩn khúc thì chẳng đời nào có phản ứng như vậy. “Em muốn nói cái gì?” Tư Đồ Không nghe thấy cô nói như vậy, lòng chùng hẳn xuống, ánh mắt cũng lập tức trở nên lạnh băng, cô nói vậy là có ý gì? Cô biết được gì rồi sao? Không, không thể nào. Cô không thể nào biết được. Không có mấy ai biết được chuyện năm đó, cũng chỉ có mẹ của cô biết thôi. Nhưng năm đó, mẹ cô lại không hề nói cho cô biết, bây giờ lại càng không thể nói ra. Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không mà con tim nặng trĩu. Tư Đồ Không trước giờ luôn ngạo mạn độc đoán, giờ phút này lại không dám thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô? Thế này không phải trong lòng có điều khuất tất thì là gì? “Ban đầu vì sao anh lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Tuy trong lòng đã có đáp án, nhưng Liễu Ảnh vẫn muốn để Tư Đồ Không tự mình thừa nhận. “Tôi thừa nhận, bản thỏa thuận đó hơi quá đáng, nhưng năm năm qua tôi cũng không ép buộc em phải làm theo thỏa thuận đó…” Lúc này, trong lòng Tư Đồ Không có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta không để lộ ra mặt cảm xúc nào khác thường.