CHƯƠNG 3485 Lúc đó, anh ta không hề có ý định hại chết ba cô. Đương nhiên, đúng là anh ta cũng sẽ không buông tha cho ba cô. “Anh không nghĩ đến cái gì cơ? Anh không nghĩ tới việc lợi dụng tôi? Không nghĩ tới việc lợi dụng tôi để giết chết ba tôi, để tôi trở thành hung thủ gián tiếp giết chết ba mình?” Liễu Ảnh thẳng thừng ngắt lời anh ta, lúc nói những lời này, cô thẳng thừng hét lên, cô đã kìm nén quá lâu rồi, đã sắp suy sụp tới nơi. “Chuyện này không liên quan tới em.” Ánh mắt Tư Đồ Không hơi trầm xuống, anh ta vươn tay nắm lấy tay cô. Chuyện này không liên quan gì tới cô cả, tất cả là lỗi của anh ta, cô không có lỗi. Cô không nên nhận trách nhiệm về mình, cho nên trong chuyện này, cô là người vô tội nhất, cô hoàn toàn bị anh ta cố tình kéo vào. “Sao lại không liên quan. Nếu như tôi không ký một bản thỏa thuận như vậy với anh, ba tôi sẽ không bị kích động, sẽ không phải chết. Là tôi, chính tôi đã giết chết ba mình.” Liễu Ảnh ra sức thoát khỏi bàn tay của anh ta. Động tác của cô rất mạnh mẽ, dứt khoát. Tư Đồ Không không muốn để cô thoát ra, nhưng cũng không muốn làm cô bị thương, vậy là anh ta hơi thả lỏng, để cô có thể vùng ra. Liễu Ảnh nhìn anh ta bằng ánh mắt căm phẫn, không hề che giấu sự hận thù. Cô hận anh ta, hận anh ta đã lợi dụng cô, hận anh ta đã lừa gạt cô, hận anh ta đã đối xử tàn nhẫn với cô. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Vậy mà cô vẫn ở bên cạnh anh ta năm năm, vẫn nhẫn nhục, chịu đựng, kính nể anh ta năm năm. “Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Không liên quan gì đến em cả, đừng tự đổ hết trách nhiệm lên đầu mình như vậy.” Trước kia, Tư Đồ Không không giải thích quá nhiều, nhưng bây giờ thấy cô tự trách như vậy, đau khổ đến như vậy, anh ta không thể chịu đựng được. Anh ta có thể làm bản thân đau đớn, làm bản thân khó chịu, nhưng anh ta không muốn làm cô đau khổ. “Tư Đồ Không, không phải anh giữ tôi ở bên cạnh để trả thù sao? Không phải anh chỉ muốn hành hạ tôi, muốn làm nhục tôi, muốn khiến tôi đau khổ sao? Bây giờ anh nhìn thấy tôi đau khổ, hẳn là trong lòng anh vui vẻ lắm, sung sướng lắm. Hà cớ gì phải làm bộ làm tịch chứ.” Liễu Ảnh cười khẩy, mục đích của tất cả những việc anh ta làm là khiến cho cô đau khổ, hiện giờ cô đang rất đau khổ rồi, anh ta hẳn phải vui mừng lắm mới đúng, cần gì phải giả bộ tỏ vẻ quan tâm an ủi cô. Hà cớ gì phải như vậy? “Không, tôi không phải vậy.” Tư Đồ Không vội vàng phủ nhận, giọng nói rất trầm. Bây giờ nhìn thấy cô thế này, cõi lòng anh ta như tan nát, làm sao mà vui cho nổi? Cô đau khổ, anh ta còn đau khổ hơn cô. “Không phải vậy? Anh có dám nói anh giữ tôi bên cạnh không phải vì muốn hành hạ, làm nhục tôi không? Những việc trước kia anh làm, có cái nào không phải là hành hạ, có cái nào không phải là sỉ nhục? Có cần tôi phải kể cho anh từng việc không?” Nghe thấy anh ta phủ nhận, trong lòng Liễu Ảnh càng tức giận hơn, anh ta còn dám nói không phải. Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô đã quên hết tất cả những việc anh ta đã làm rồi sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng những tổn thương trước đây không hề tồn tại ư? “Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Tư Đồ Không luôn kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ cúi đầu trước người nào, chưa bao giờ giải thích với ai, nhưng giờ phút này lại cuống quýt nói lời xin lỗi. Từ trước tới nay, Tư Đồ Không chưa bao giờ hối hận khi làm bất kể việc gì. Nhưng trong chuyện này, anh ta thực sự hối hận. Anh ta hối hận vì tất cả những gì đã làm với cô lúc trước. Hối hận vì đã dùng thủ đoạn để lừa cô đến bên mình, hối hận vì những điều tồi tệ mà trước đây anh ta đã làm với cô. Thậm chí anh ta còn hối hận vì đã hại chết ba cô. Vì cô, anh ta có thể buông tha cho ba cô.