Chương 3512 “Vậy chúng ta làm thế nào mới có thể liên lạc với Thành thiếu chủ?” Liễu Ảnh chớp mắt, cảm thấy chuyện này nghe có vẻ hơi mơ hồ. “Ừ, muốn liên lạc với vị Thành thiếu chủ này cũng không phải không có cách.” Tô Khiết mỉm cười, cô thực sự đã nghĩ ra được một cách có thể liên hệ được với vị Thành thiếu chủ này. Ngày ấy ở bệnh viện, người đó đã để lại số điện thoại cho cô, nhìn có vẻ tình cờ nhưng rõ ràng là cố ý. Tô Khiết vốn chẳng quan tâm lắm, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng. “Để tớ gọi thử xem.” Về tình hình hôm đó ở bệnh viện, Tô Khiết chỉ suy đoán họ là người của Quỷ Vực Chi Thành mà thôi, thật ra vẫn chưa đi đến kết luận cuối cùng, nhưng mà Tô Khiết cảm thấy có lẽ sẽ không nhầm đâu. Tất nhiên, lần này cô gọi cũng có thể xác định người kia có phải là người của Quỷ Vực Chi Thành hay không. “Cậu có số điện thoại của Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Liễu Ảnh một lần nữa phải kinh ngạc: “Nghe nói thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành vô cùng thần bí, hiếm ai có thể gặp được anh ta, người ngoài thì càng không có cơ hội liên hệ. Sao cậu lại có số của Thành thiếu chủ?” Tô Khiết khẽ nhướng mày: “Không phải số điện thoại của Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, làm sao mà tớ có số của anh ta được chứ. Chỉ là số điện thoại của một người ở trong Quỷ Vực Chi Thành thôi…” Dứt lời, Tô Khiết dừng lại một lát, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tớ chỉ đoán anh ta là người của Quỷ Vực Chi Thành thôi, cũng có thể là không phải.” Bỗng chốc, tia sáng lấp lánh trong mắt Liễu Ảnh tắt ngúm, cảm xúc phấn khích lúc nãy cũng biến mất, tất nhiên chẳng còn chút hứng khởi nào: “Ồ…” Cô ấy còn tưởng là Liễu Ảnh gọi điện cho Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hóa ra chỉ là cấp dưới trong đó. Ôi, mà có khi đó còn không phải người của Quỷ Vực Chi Thành nữa chứ. Vừa rồi, cô ấy thực sự đã mừng hụt, hí hửng hụt một trận rồi. Tô Khiết không để ý tới sự biến đổi trong cảm xúc của Liễu Ảnh. Lúc đó cô chẳng quan tâm nên không lưu số điện thoại kia, có điều trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ. Tô Khiết bấm một dãy số theo trí nhớ. Liễu Ảnh thấy cô bấm ra một dãy số thậm chí còn không có lưu trong danh bạ, lúc này tâm trạng của cô ấy đã hoàn toàn trở nên bình lặng rồi, thậm chí còn hơi ỉu xìu. Ngay cả số điện thoại còn không lưu, hiển nhiên là quan hệ chẳng thân thiết mấy. Dù người ta có là người của Quỷ Vực Chi Thành, giờ Tô Khiết đột nhiên gọi điện thoại tới như vậy, chưa chắc người đó đã bận tâm đâu. Người của Quỷ Vực Chi Thành luôn kiêu ngạo như thế cơ mà! Tô Khiết bắt đầu gọi đi, chuông điện thoại vang lên hai tiếng thì bên kia đã có người bắt máy. Tuy Liễu Ảnh chẳng ôm quá nhiều hy vọng, nhưng vì lòng hiếu kỳ với người ở Quỷ Vực Chi Thành, cô ấy bèn tiến lên phía trước muốn nghe thử xem tình hình thế nào. Thấy Liễu Ảnh lại gần muốn nghe, Tô Khiết bèn bật loa ngoài, như vậy thì không cần đến gần, cô ấy cũng có thể nghe thấy rõ ràng. “Alo, ai đấy?” Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói thiếu niên vang lên, nghe có vẻ mất kiên nhẫn thấy rõ, như bị phá đám chuyện quan trọng gì đó. Lúc này Cậu Tô đang bàn bạc việc quan trọng với Thành thiếu chủ, điện thoại lại đột nhiên reo lên, hơn nữa còn từ một số lạ gọi đến. Anh ta đã định cúp máy rồi, nhưng chẳng biết vì sao lúc định ấn nút tắt thì tay bấm nhầm sang nút nghe. Cậu Tô đang trao đổi việc quan trọng lại bị cắt ngang, rõ ràng rất bực mình. Tô Khiết cũng cảm thấy ngại khi mình quấy rầy lúc người ta làm việc quan trọng. Tuy nhiên, vụ của Bùi Dật Duy không thể kéo dài, lỡ như bên phía Trịnh Hùng điều tra được chuyện của Bùi Doanh trước khi chết rồi truyền nó ra ngoài, đến lúc đó hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.