Chương 3533 “Chuyện kinh doanh hai chúng ta đều không hiểu. Tất nhiên là tớ cũng có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ, nhưng tìm Đường Lăng giúp thì nhất định Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ biết. Nên tớ nghĩ, chẳng thà cứ trực tiếp nhờ Nguyễn Hạo Thần còn hơn.” Tô Khiết cũng rất nghiêm túc cân nhắc kỹ mọi việc. “Vậy thì cậu cứ tìm cậu ba Nguyễn thử xem thế nào, giải thích rõ ràng với anh ấy. Nếu không thì tớ sẽ cùng giải thích với cậu.” Liễu Ảnh nghe Tô Khiết nói nghiêm trọng như vậy thì cũng thấy lo lắng. Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện, trong hoàn cảnh này hai người họ thật sự không thể trơ mắt nhìn công ty của anh ta phá sản được. “Tớ gọi điện hỏi trước xem thế nào.” Tròng mắt Tô Khiết chợt dao động, cô nghĩ trước tiên mình có thể gọi điện thoại thử thăm dò ý tứ của Nguyễn Hạo Thần. “Được, được, gọi điện thoại hợp lý, nói chuyện qua điện thoại thì dù cậu ba Nguyễn có ghen cũng đỡ hơn.” Liễu Ảnh gật đầu lia lịa, rất tán thành ý kiến của Tô Khiết. Tô Khiết liền lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần. Đầu bên kia chỉ vang lên một hồi chuông là Nguyễn Hạo Thần đã bắt máy, Liễu Ảnh thấy tốc độ nghe máy của anh cũng bị dọa cho ngây người. “Tô Khiết…” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm trầm của cậu ba Nguyễn đã truyền tới, vô cùng dịu dàng, còn có vẻ hết mực cưng chiều. Lúc này Liễu Ảnh đột nhiên hiểu ra tại sao Tô Khiết không bị giọng nói của Thành thiếu chủ làm cho tan chảy rồi. Bởi vì giọng nói của cậu ba Nguyễn còn dễ nghe hơn, khiến người ta muốn tan chảy hơn giọng của người kia. Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết với vẻ mặt hâm mộ và cả sự vui mừng. Tô Khiết thật sự rất hạnh phúc, may là trong hai người bọn họ thì Tô Khiết đã có được hạnh phúc rồi. “Em có việc muốn nhờ anh giúp.” Tô Khiết nghe thấy giọng nói dịu dàng cưng chiều của cậu ba Nguyễn lại hoàn toàn không có vẻ gì quá khác thường, chắc hẳn là đã quen rồi, cô nói thẳng vào chuyện chính. “Chuyện gì?” Ở đầu bên kia điện thoại, dường như giọng Nguyễn Hạo Thần lại càng nhẹ nhàng hơn, còn mang theo ý cười thấp thoáng: “Em nói đi.” Giọng nói mang theo ý cười của anh lúc này thực sự có thể khiến người ta say mê ngất lịm. Quá êm tai, quá quyến rũ. “Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện rồi, anh ta giết Bùi Doanh sau đó đi tự thú, bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát.” Giọng nói của Tô Khiết lúc này vẫn giống hệt như vừa rồi, không có quá nhiều cảm xúc khác, hoàn toàn chỉ đang trần thuật lại chuyện này một cách hết sức bình thường. Cậu ba Nguyễn ở đầu bên kia trầm mặc giây lát, sau đó giọng anh mới truyền đến một lần nữa: “Thì sao?” “Chuyện của anh ta có hơi phức tạp, có thể là em sẽ phải xử lý một vài việc giúp anh ta.” Tô Khiết không thể mặc kệ chuyện của Bùi Dật Duy được. Anh ta không còn người thân cũng không có bạn bè nào khác, nếu cô và Liễu Ảnh không quan tâm thì dù anh ta không bị phán tử hình cũng sẽ chắc chắn phải ngồi tù. “Ừ.” Cậu ba Nguyễn ở bên kia điện thoại nhẹ nhàng đáp lại, vẫn dịu dàng, cưng chiều như trước đó: “Vậy là em cần anh làm gì?” “Trước khi đi tự thú anh ta đã nhờ luật sư soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng, chuyển giao toàn bộ số cổ phần của anh ta cho em.” Tô Khiết biết bây giờ dù cô không nói ra chuyện này thì nhất định Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ biết rõ. Dù sao thì Bùi Dật Duy cũng đã ký tên trên hợp đồng chuyển nhượng để luật sư đi làm thủ tục rồi.