Chương 3543 Sau khi thư ký Lưu hiểu được ra thì âm thầm thở phào một tiếng: “Tổng giám đốc, tôi không phàn nàn với bà chủ đâu ạ, tôi chỉ tình cờ nhắc tới một câu rằng anh muốn cử tôi tới châu Phi thôi.” Ý của thư ký Lưu là anh ta không nói thêm điều gì khác cả. Mắt Tô Khiết nhìn qua nhìn lại giữa thư ký Lưu và Nguyễn Hạo Thần, sao cô cứ cảm thấy là lạ. Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần hiểu được ý của thư ký Lưu, ánh mắt lạnh lùng kia của anh cuối cùng cũng rời khỏi người thư ký Lưu. Nhưng khi ánh mắt dọa người đó của Nguyễn Hạo Thần rời đi thì anh cũng vứt lại một câu cho thư ký Lưu: “Cậu có thể biến được rồi, ngày mai biến sang châu Phi đào giếng đi.” Khóe môi thư ký Lưu co giật kịch liệt, trong lòng lạnh lẽo. Anh ta vốn tưởng rằng bà chủ tới rồi, tâm trạng của tổng giám đốc sẽ tốt lên, sau đó sẽ tha cho anh ta nhưng bây giờ xem ra tình hình lại càng thêm gay go rồi. Vậy là dù bà chủ có đến, tâm trạng của tổng giám đốc cũng không tốt lên ư? Nhìn dáng vẻ hiện tại của tổng giám đốc, hình như còn tức giận hơn cả trước đó nữa!! Không có lý nào, không có lý nào tổng giám đốc nhìn thấy bà chủ mà lại không vui lên cả. Cho dù trong lòng tổng giám đốc vẫn còn tức giận nhưng thấy bà chủ rồi thì sự bực bội trong lòng chắc chắn phải giảm bớt hơn một nửa. Nhưng vì sao trông dáng vẻ lúc này của tổng giám đốc vẫn đáng sợ như vậy chứ? Thư ký Lưu đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng lúc nãy của bà chủ. Ý của câu nói đó là muốn cướp lấy anh ta, tổng giám đốc tức giận vì lời nói này à? Tuy rằng tổng giám đốc nghe được chuyện phu nhân muốn cướp người của tổng giám đốc thì đúng là có chút không hay. Thế nhưng mà tổng giám đốc cũng đâu phải người nhỏ nhen như vậy, không thể nào giận bà chủ vì chút chuyện nhỏ này được. Huống hồ tổng giám đốc và bà chủ sắp kết hôn rồi, hai người đã là người một nhà rồi mà, đi theo ai mà chả như nhau, cũng có gì khác biệt lắm đâu, tổng giám đốc đâu cần phải so đo tới như vậy. Huống hồ tổng giám đốc và bà chủ sắp kết hôn rồi, hai người đã là người một nhà rồi mà, đi theo ai mà chả như nhau, cũng có gì khác biệt lắm đâu, tổng giám đốc đâu cần phải so đo tới như vậy. Hơn nữa ban nãy thư ký Lưu nhìn ra được bà chủ chỉ đang đùa với anh ta thôi, không phải muốn cướp anh ta thật. “Tổng giám đốc, thực ra bà chủ đang nói đùa thôi.” Thư ký Lưu cảm thấy cần phải giải thích giúp bà chủ một câu, đừng để tổng giám đốc hiểu lầm bà chủ. Nhưng anh ta vừa nói lời giải thích này ra, lại nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình hình như càng trầm hơn một chút. Thư ký Lưu hoảng sợ trong lòng, anh ta vừa nói sai gì à? Không phải chứ? Lời anh ta vừa nói rõ ràng là đang giải thích cho bà chủ mà, sao có thể sai được. Vì sao Tổng giám đốc lại tức giận chứ? Tổng giám đốc không tin lời anh ta à? Cho dù tổng giám đốc không tin lời anh ta, thì sắc mặt cũng không đến mức trở nên khó coi như vậy chứ. Thư ký Lưu nghĩ thầm không biết có nên giải thích thêm mấy câu không. Nhưng ngay lúc anh ta mở miệng muốn nói, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vươn tay ra túm lấy cổ tay Tô Khiết, sau đó kéo cô ra khỏi thang máy đi thẳng tới văn phòng của anh. Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn cứ sa sầm như vậy, hơn nữa còn chẳng nói một câu nào.