Chương 3551 “Thế nên, cậu ba Nguyễn có muốn thành toàn cho em không…” Vậy là, Tô Khiết quyết định k1ch thích anh một chút, để anh mãi mãi không quên được chuyện hôm nay, sau này đừng nghi ngờ cô, đừng nghĩ linh tinh nữa. Cái gì mà tình đầu khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên, cậu ba Nguyễn bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này từ khi nào thế, những điều này ngay cả cô cũng không biết. “Đừng có mơ.” Lời của Tô Khiết còn chưa nói xong, cậu ba Nguyễn đã đột nhiên lấy lại tinh thần, hung hăng ngắt lời cô, còn muốn anh thành toàn cho cô sao, đừng có mơ. Anh dựa vào cái gì mà phải thành toàn, người phụ nữ của anh dựa vào cái gì mà phải tác thành cho cô với người đàn ông khác. Tô Khiết nhịn không được mà bật cười, cô một lần nữa xác định chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn lúc này là số âm. “Em đã không thể quên được người khác rồi, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh sao?” Vốn dĩ Tô Khiết còn muốn k1ch thích anh một chút nhưng bây giờ Hãn Tô Khiết lại càng muốn trêu đùa tâm tư của anh hơn, cô muốn xem xem trí thông minh của cậu ba Nguyễn có thể âm tới mức nào. Cánh tay cậu ba Nguyễn nắm lấy cổ tay cô đột nhiên chặt lại, ngay sau đó, anh lập tức ôm cô vào lòng, một bàn tay giữ chặt ở eo cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải Bùi Dật Duy giết người rồi sao? Để anh ta ở trong tù cả đời đi.” Lúc này cậu ba Nguyễn rất tức giận, anh không thể làm gì với người phụ nữ của mình nhưng anh tuyệt đối sẽ không nể nang Bùi Dật Duy. Đừng nói là hiện giờ Bùi Dật Duy giết người, cho dù Bùi Dật Duy không giết người, anh vẫn có thể khiến Bùi Dật Duy phải ngồi tù nếu anh muốn. Tô Khiết ngạc nhiên, thật sự có hơi kinh sợ vì lời nói của cậu ba Nguyễn. Cô không dám tin lời này là cậu ba Nguyễn nói ra, ý của cậu ba Nguyễn là để Bùi Dật Duy ngồi tù cả đời thì cô có thể quên được Bùi Dật Duy sao? Ý của cậu ba Nguyễn là như vậy sao? Anh không sợ em hận anh sao?” Tô Khiết rất muốn biết rốt cuộc lúc này trong đầu cậu ba Nguyễn đang nghĩ những gì đấy?! Cô cảm thấy tư duy của cậu ba Nguyễn giờ phút này hoàn toàn không bình thường! Cậu ba Nguyễn sửng sốt, đôi mắt nhìn thẳng cô, nhất thời như thể có chút ngây người, dáng vẻ hơi ngây ngốc, rõ ràng vừa rồi cậu ba Nguyễn căn bản chưa hề nghĩ tới vấn đề này. Mà lúc này Tô Khiết đưa ra câu hỏi này, cậu ba Nguyễn hiển nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ về nó. Tô Khiết buồn cười, quả nhiên, không thể ôm hy vọng quá lớn vào người có chỉ số thông minh âm mà. “Ý của em là em sẽ hận anh vì chuyện của Bùi Dật Duy?” Sau khi cậu ba Nguyễn hồi phục tinh thần, trong ánh mắt nhìn Tô Khiết hình như có thêm chút cảm xúc khác lạ. “Trong lòng em, anh vẫn không quan trọng bằng Bùi Dật Duy?” Giọng nói Nguyễn Hạo Thần trầm xuống nhưng lại không phân biệt rõ lắm. Tô Khiết sắp không nhịn cười nổi nữa rồi, có điều cô vẫn cố nhịn, cô trầm mặt xuống, trông rất nghiêm túc: “Anh nghĩ sao?” “Tô Khiết, chúng ta còn có hai đứa con đấy.” Cậu ba Nguyễn nặng nề thở mấy hơi, lúc này vẫn còn đang nghiến răng nhưng đã bớt đi sự tức giận của lúc trước, thay vào đó là cảm xúc khác, giống như có chút căng thẳng, còn có cả lo lắng. Mà giờ phút này, cậu ba Nguyễn cũng thay đổi xưng hô rồi, không phải Tô Khiết, mà là Tô Khiết. Lúc này rõ ràng cậu ba Nguyễn đã không có đủ tự tin với chính mình, thế nên mới lấy hai bé con ra.