CHƯƠNG
“Khiết Khiết ủng hộ chúng ta.” Ông cụ Tô làm sao có thể không biết được suy nghĩ của bà, cho nên ông cụ Tô đã kéo Tô Khiết ra.
“Khiết Khiết quả thật là một đứa bé tốt.” Bà cụ Hinh cười, nét mặt tràn đầy yêu thương: “Tôi thật không ngờ con bé không những không trách tôi, mà còn suy nghĩ mọi chuyện cho tôi.”
“Ừ, Khiết Khiết quả thực là một đứa bé tốt. Vì vậy, thực ra tôi tổ chức bữa tiệc này là cho Khiết Khiết.” Ông cụ Tô nhìn bà cười bí hiểm.
“Làm cho Khiết Khiết sao?” Bà cụ Hinh sửng sốt, có phân khó hiểu.
“Khiết Khiết không còn trẻ nữa, sức khỏe của tôi cũng không còn tốt nữa. Mong muốn lớn nhất của tôi là tìm được người phù hợp cho con bé kết hôn, hi vọng con bé có thể hạnh phúc, nên bữa tiệc lân này tôi định mời thêm nhiều thanh niên trẻ tuổi có tài. Đến lúc đó, để xem Khiết có thích ai không. Khiết Khiết bình thường không thích tham gia các bữa tiệc, cho nên tôi mới nghĩ nhân cơ hội này. ” Nụ cười trên mặt ông cụ Tô càng sâu hơn, rõ ràng là ông cụ Tô đã lên kế hoạch này ngay từ đầu. .
“Ông làm như vậy là định tổ chức một bữa tiệc xem mắt cho Khiết Khiết sao? Khiết Khiết có thể đồng ý không?” Bà cụ Hinh hiểu ý ông, chỉ là hơi do dự.
“Đến lúc đó nếu Khiết Khiết thích ai đó thì mọi người đều vui vẻ, nếu Khiết Khiết không thích thì cũng chỉ là một bữa tiệc bình thường. Tôi sẽ không ép Khiết Khiết những chuyện này.” Ông cụ Tô rất yêu thương Tô Khiết, đương nhiên là sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
Sau khi Tô Khiết biết bữa tiệc đã được quyết định sẽ tổ chức ba ngày sau, cô định đến giúp, nhưng bị ông cụ Tô ngăn cản, ông nói với cô rằng chỉ cân đến lúc đó cô có mặt là được rồi, không cần phải lo lắng những chuyện khác.
Tô Khiết vốn dĩ cũng không quá giỏi chuẩn bị những chuyện như thế này, cho nên cô cũng không hỏi nữa.
Tô Khiết vốn muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần nhưng cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần và Mộng Nhược Đình đã cùng nhau đến nước R, mà chuyện này cũng không có gì to tát, hơn nữa chuyện kết hôn của cô và Nguyễn Hạo Thần cũng cần phải được giữ bí mật, vì thế nên Nguyễn Hạo Thần không thể đến tham gia kể cả anh có ở thành phố A đi nữa, vì vậy cô không nói với Nguyễn Hạo Thần chuyện này.
Hai ngày sau, nước R.
“Tổng giám đốc, ông cụ Tô đã tổ chức một buổi tiệc xem mắt cho bà chủ, muốn tìm đối tượng cho bà chủ.” Ngay sau khi thư ký Lưu nhận được tin thì lập tức đến báo cáo với Tổng giám đốc nhà mình.
Bà chủ muốn xem mắt, đây không phải chuyện thiên hạ!
Bà chủ muốn xem mắt, đây thật sự là chuyện động trời mà !
Lúc thư ký Lưu báo tin này, trái tim cũng đang run rẩy, Ông cụ Tô lại có thể sắp xếp buổi tiệc xem mắt cho bà chủ?
Có khi nào sẽ có người chết không?
“Cậu nói gì?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nâng mắt lên nhìn vê phía thư ký Lưu, có lẽ lúc này cậu ba Nguyễn chưa nghe rõ, hoặc cho rằng mình nghe nhầm, cho nên vẻ mặt anh vẫn khá bình tĩnh.
“Nghe nói ông cụ Tô tổ chức một bữa tiệc, vốn là nói tổ chức vì ông cụ, nhưng ông cụ lại mời không ít thanh niên tài giỏi anh tuấn, giống như một buổi tiệc xem mắt hơn.” Thư ký Lưu thâm thở phào, lần này anh ta nói chuyện cũng uyển chuyển hơn một chút. Nhưng cậu ba Nguyễn đã nghe thấy rõ ràng, đôi mắt anh trở nên cực kỳ lạnh lẽo, khoé môi khẽ động, từng chữ đều lạnh đến kinh người: “Tiệc xem mắt?”
“Phải, thời gian buổi tiệc là ngày mai.” Thư ký Lưu kiên trì trả lời một câu nữa.
“Buổi tiệc ngày mai, bây giờ cậu mới nói với tôi?” Nét mặt Nguyễn Hạo Thần hơi thay đổi, lạnh lùng nhìn thoáng qua thư ký Lưu, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài.