Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

chương 3593

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 3593 Hãn Tô Khiết thấy ánh mắt Bùi Dật Duy dần trở nên kiên định, yên tâm rồi, cô không nói gì nữa, đợi Bùi Dật Duy tự mình lên tiếng. Quả nhiên, rất nhanh Bùi Dật Duy đã chủ động nói: “Tô Khiết, anh nghĩ kỹ rồi, anh không thể cứ ngồi yên mãi! Anh không muốn sau này cứ phải ở trong tù, anh muốn về nhà, muốn sau này được gặp em, anh còn muốn thấy em kết hôn nữa! Còn muốn sau này giúp em, không thể để em bị người khác bắt nạt!” Tô Khiết khẽ mím môi, cũng may hôm nay cô tự mình tới, nếu như có Nguyễn Hạo Thần ở đây, có lẽ những lời này của Bùi Dật Duy sẽ khiến anh ta phải ngồi tù một thời gian mất… Nhưng mà, Tô Khiết cũng không phải không xúc động vì lời của Bùi Dật Duy. Quả nhiên, người này luôn muốn che chở cho cô, ham muốn sống của anh ta cũng vì cô mà có. Tô Khiết cảm thấy mình đã phụ lòng Bùi Dật Duy, phụ tấm chân tình của anh ta. Nhưng tình cảm này, cô mãi mãi không có cách nào đáp lại. “Vậy thì tốt, có lời này của anh, em yên tâm rồi, chuyện bên ngoài em sẽ xử lý tốt, công ty của anh em tạm thời giúp anh quản lý, đợi anh ra ngoài, nó vẫn sẽ là của anh!” Tô Khiết thở phào một hơi, chủ yếu là nỗi lo trong lòng đã được giải quyết, chuyện sau này cũng dễ dàng xử lý hơn. Bùi Dật Duy biết đây là ý tốt của Tô Khiết, nếu không nhận thì chỉ sợ Tô Khiết sẽ lo lắng, bèn gật đầu nói: “Vậy thì phiền em rồi, cảm ơn em!” “Giữa em và anh không có gì phải cảm ơn cả, lúc trước anh còn giúp em nhiều hơn.” Tô Khiết nghiêm túc, trong lòng càng thêm áy náy, không biết Bùi Dật Duy nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Nếu như lúc đó, anh kiên trì thêm, liệu em có yêu anh không? Chúng ta… liệu có phải đã ở bên nhau?” Tô Khiết nghiêm túc nhìn Bùi Dật Duy, ánh mắt nhàn nhạt, cô đột nhiên bật cười: “Thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, em chỉ biết là, hiện giờ em yêu Nguyễn Hạo Thần, rất yêu anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy hết quãng đời còn lại, đương nhiên, còn có hai bé con của em nữa!” Tô Khiết nghiêm túc nói, ánh mắt đầy dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến Bùi Dật Duy nháy mắt bình tĩnh trở lại. Tình cảm này anh ta đã giấu rất lâu, không ngờ hôm nay lại nói ra. Tô Khiết liệu có để ý không? Liệu có phải bọn họ đến bạn bè cũng không làm được không? Tô Khiết nhìn ra sự mất mát của Bùi Dật Duy, trấn an nói: “Chuyện lúc trước để nó qua đi, tổn thương lúc trước đối với em mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bây giờ cuộc sống của em rất tốt, em rất vui! Giữa em và anh, không phải cũng rất tốt sao? Em xem anh là anh trai, từ trước tới nay chưa từng oán hận anh, anh cũng không cần lo lắng đã gây tổn thương gì cho em. Nếu như có thì những tổn thương đó đều không tính là gì trong lòng em cả, nếu không hôm nay em sẽ không tới tìm anh, cũng sẽ không giúp anh. Em không phải người tính toán chi li, nhưng tất cả tổn thương cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn, chỉ có thể nói, những tổn thương đó đối với em bây giờ không có tính thương tổn nữa!” Bùi Dật Duy chăm chú nhìn Tô Khiết. Quả nhiên, cô đã không còn giống như lúc trước nữa. Tô Khiết bây giờ, bình tĩnh, kiêu ngạo, có phán đoán của chính mình, anh cảm thấy tự hào vì Tô Khiết như vậy! “Tô Khiết, nhìn dáng vẻ hiện giờ của em, anh yên tâm rồi!” Bùi Dật Duy cảm khái nói, đột nhiên sợ Tô Khiết hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, bây giờ anh nghĩ thông rồi, sẽ chiến đấu cho bản thân mình, anh đợi ngày ra ngoài!” Tô Khiết biết Bùi Dật Duy thật sự nghĩ thông rồi, cô dịu dàng cười: “Được, em cũng đợi ngày anh ra ngoài. Cuộc đời anh còn rất dài, còn có thể gặp được rất nhiều người, nhất định sẽ có người khiến anh rung động! Em nghĩ, người đó mới là chốn dừng chân của anh.” Bùi Dật Duy cười khổ, anh ta làm gì còn tư cách có được hạnh phúc chứ? Sau khi xảy ra chuyện với Bùi Doanh, anh ta vô thức cảm thấy ghê tởm, mà hạnh phúc của anh ta, từ rất lâu đã gửi gắm trên người Tô Khiết rồi. Anh ta cảm thấy, Tô Khiết hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc, Tô Khiết không vui anh ta cũng sẽ không vui! Nếu như Tô Khiết nói với anh ta, bảo anh ta đưa cô rời đi, anh ta tuyệt đối sẽ không màng tất cả đưa Tô Khiết đi, mang tới hạnh phúc cho cô! Bùi Dật Duy luôn nghĩ như vậy, hơn nữa… từ trước tới nay chưa từng hối hận! Bùi Dật Duy luôn nghĩ như vậy, hơn nữa… từ trước tới nay chưa từng hối hận! Cũng may, hiện giờ Tô Khiết rất hạnh phúc. Dù hạnh phúc này không phải anh ta mang tới cho Tô Khiết, Bùi Dật Duy cũng rất mãn nguyện. Cuối cùng anh ta cũng có thể yên tâm rồi, Tô Khiết đã tìm được chốn đi về của mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio