Chương 3595 “Tô Khiết, chuyện này tạm thời em đừng lo, anh sẽ nói thẳng với cảnh sát, bây giờ tranh luận trên mạng quá nhiều, cảnh sát suy xét rồi sẽ chủ động công khai, anh nghĩ, nếu là cảnh sát, chắc chắn sẽ khiến người ta tin tưởng hơn so với bọn em.” Bùi Dật Duy bình tĩnh nói, anh ta không muốn Tô Khiết nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa chuyện bên trong, anh ta càng không muốn nói nhiều. Hiện giờ Bùi Doanh đã chết, rất nhiều chuyện không còn ý nghĩa, nếu như anh ta muốn cố gắng giảm án thì tự mình lên tiếng là tốt nhất. “Được!” Tô Khiết gật đầu, cô cũng từng nghĩ tới mặt này, không có gì bất ngờ xảy ra sẽ mời cảnh sát ra mặt nói rõ chuyện này, bây giờ Bùi Dật Duy đồng ý nói, cô cũng không cần nhúng tay nhiều. “Anh yên tâm, em sẽ tìm luật sư chuyên nghiệp giúp, nhất định sẽ cố gắng để được án phạt thấp nhất.” Tô Khiết nghiêm túc nói. “Được!” Bùi Dật Duy cười nhạt, cũng may, Tô Khiết luôn ở bên anh ta, khiến anh ta cảm thấy ấm áp. Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Tô Khiết biết như vậy là nhắc nhở họ đã hết giờ, cô đứng lên, nhìn Bùi Dật Duy bằng ánh mắt kiên định: “Anh nhất định phải cố gắng giảm án, chúng em đều đang đợi anh.” Bùi Dật Duy nghiêm túc gật đầu, để khiến Tô Khiết yên tâm, anh ta còn cố ý ra vẻ cười nhẹ nhàng: “Chuyện anh trai đồng ý với em, có bao giờ không làm được đâu.” Tô Khiết nghe được xưng hô này, mỉm cười nói: “Em tin anh!” Nói rồi cô chủ động mở cửa, nói một tiếng cảm ơn với cảnh sát bên ngoài, dặn dò họ chăm sóc Bùi Dật Duy cho tốt. Cảnh sát cũng gật đầu: “Cô yên tâm, chuyện của Bùi Dật Duy, phía chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, vốn dĩ là anh ấy chủ động tới đầu thú, thái độ tốt, chỉ cần lỗi sai không chủ yếu nghiêng về phía anh ấy thì giảm án chắc là không vấn đề gì.” “Vậy thì tôi yên tâm rồi: “Tô Khiết mỉm cười, rời khỏi nơi này. Cảnh sát đi vào phòng, Bùi Dật Duy chủ động nhắc tới: “Chuyện này, tôi muốn nói rõ ràng chút được không?” Cảnh sát không ngờ chỉ trong một tiếng đồng hồ nói chuyện đã khiến Bùi Dật Duy thay đổi lớn như vậy, giật mình nhìn anh ta, sau khi phản ứng lại thì liên tục nói: “Đương nhiên, đương nhiên!” Anh ta còn nhớ lúc Bùi Dật Duy vừa đến, lòng lạnh như tro, dáng vẻ như muốn mặc kệ tất cả, không muốn để ý điều gì, giống như chỉ đợi có phán quyết thôi vậy. Anh ta làm cảnh sát bao nhiêu năm qua, hình như chưa từng gặp qua người chờ chết như vậy. Bất ngờ qua đi còn cảm thấy không thể tin nổi, tưởng rằng Bùi Dật Duy đã tuyệt vọng tột cùng, hoặc chuyện này không còn chút cơ hội chuyển biến nào nữa! Ai ngờ hiện giờ lại đột nhiên thay đổi cảm xúc như vậy, mà tinh thần có vẻ trong nháy mắt tốt lên không ít… khác biệt giữa người một lòng chờ chết với người quyết tâm muốn sống thật sự là quá lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra! Bùi Dật Duy nghĩ thông rồi, anh ta còn muốn sống tiếp. Hơn nữa, Tô Khiết cũng cho anh ta động lực tiếp tục sống, chuyện này nếu như nhất định phải nói, anh ta cũng phải tự mình nói ra, không liên lụy tới Tô Khiết. Vì vậy, lần này khi cảnh sát hỏi, anh ta rất thẳng thắn nói ra mọi chuyện, có điều giấu đi một phần bên trong liên quan tới Tô Khiết. Bùi Dật Duy nói ra chuyện Bùi Doanh bỏ thuốc anh ta, ép anh ta phát sinh quan hệ cùng, còn nói chuyện Bùi Doanh không phải con gái nhà họ Bùi, rồi cả chuyện mẹ cô ta tính toán để họ cùng tiến vào nhà họ Bùi. Khi Bùi Dật Duy khi nói, không mang theo quá nhiều cảm xúc cá nhân, giống như đang tự thuật một chuyện không liên quan tới mình. Cảnh sát nghe vậy cảm xúc trong lòng lẫn lộn, không ngờ đằng sau án mạng giết người lại có nhiều ẩn tình như vậy. Nhà họ Bùi cũng là gia đình giàu có, họ không biết có bao nhiêu mặt tối bên trong, chỉ là lúc này thấy được bề nổi của tảng băng chìm cũng khiến họ khó mà chấp nhận được. Nếu như không hiểu sai thì ba Bùi đã bị người ta gạt, bị cắm sừng, còn nuôi con gái thay người ta suốt hai mươi năm.