CHƯƠNG
“Bắt nạt Khiết Khiết? Tô Nghiên Nghiên kia cũng xứng sao? Anh cũng hơi xem trọng cô ta rồi đó.” Tống Vân cười, trong châm chọc mang theo mấy phần lạnh lẽo.
“Có thể để Khiết Khiết của chúng ta thể hiện cũng tốt.” Mộ Dung Tri cười bí hiểm, đương nhiên anh biết Tô Nghiên Nghiên không phải đối thủ của Khiết Khiết nhà mình, thật ra anh có mục đích khác.
“Đừng cho rằng tôi không biết anh làm gì, là anh thông báo Nguyễn Hạo Thần trở về đúng không? Anh muốn kiếm chuyện hả?” Tống Vân nhìn anh ta một cái, vạch trần suy nghĩ của anh ta.
“Hì hì, hì hì, anh chỉ muốn xem thử Nguyễn Hạo Thần có sốt ruột không thôi?” Mộ Dung Tri cũng không giấu diếm, anh là cố ý, cố ý thiết kế một bộ lễ phục như vậy cho Tô Khiết mặc trên buổi tiệc, sau đó còn cố ý thông báo cho Nguyễn Hạo Thần xem…
“Anh nhận được tin tức Nguyễn Hạo Thần đã chạy về thành phố A rồi, xem ra hiệu quả không tệ.” Mộ Dung Tri không ngừng tươi cười, anh rất hài lòng với biểu hiện của Nguyễn Hạo Thần. Đương nhiên, theo biểu hiện của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn tiếp theo sẽ có trò hay.
“Tốt nhất anh nên cầu nguyện Khiết Khiết không biết chuyện này, nếu không anh sẽ thê thảm cho coi.” Tống Vân nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của anh ta, không nhịn được nhắc nhở anh ta một câu, dám gài bẫy Khiết Khiết, chắc chắn anh ta muốn chết rồi.
Trong khách sạn.
Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, còn chuẩn bị lễ phục nữa chắc chắn không kịp, Tô Khiết chỉ có thể thay lễ phục Mộ Dung Tri kêu người đưa tới.
Thật ra lễ phục cũng không hở hang, chỉ là thiết kế chỗ nào cũng vừa khít, phác họa hết dáng người quyến rũ khiến người ta muốn phạm tội của cô ra. Thiết kế khéo léo, phác hoạ hoàn mỹ đường cong của cô, nên vểnh thì vểnh, nên cong thì cong, đặc biệt khiến thứ đẫy đà mê người của cô càng nổi bật hơn.
Bờ vai mảnh khảnh và tấm lưng trắng như tuyết, bóng loáng như ngọc, hoàn mỹ đến không tìm ra được chút tỳ vết.
Thiết kế cố tình khiến đôi chân dài không thể xoi mói của cô lộ ra ngoài một cách hoàn mỹ, thắt lưng nhỏ nhắn uyển chuyển tựa như không xương. Người trong gương lúc này tao nhã rực rỡ, tinh tế mà không mất đi sự kín đáo, tựa như một tiên hoa không cẩn thận rơi xuống nhân gian vậy, nở rộ quyến rũ, hấp dẫn đến cực hạn, lại mang theo sự yên tĩnh và tinh khiết không thể khinh nhờn.
Không thể không nói, bộ quần áo này của Mộ Dung Tri thật sự rất có tâm.
Tô Khiết vẫn giữ khuôn mặt tàn nhang kia như trước, khuôn mặt và đôi mắt cũng xử lý khéo léo như bình thường, vẫn đeo đôi mắt kính dày quê mùa kia của cô.
Nhưng Tô Khiết phát hiện, vì quần áo quá chói mắt, lớp nguy trang trên mắt rất dễ bị bỏ qua.
Mộ Dung Tri, anh đúng là đủ độc ác!
“Khiết Khiết, xong rồi chứ?” Giọng nói của ông cụ Tô vang lên ở bên ngoài, ông cụ cũng không đẩy cửa đi vào, thậm chí còn không gõ cửa, hình như sợ làm phiền đến cô.
“Xong rồi ạ.” Tô Khiết thầm thở dài, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cô cũng không có thời gian thay cái khác.
Chỉ có thể như vậy thôi, Tô Khiết đẩy cửa đi ra ngoài.
“Khiết Khiết?” Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tô Khiết đi tới, ông cụ Tô lập tức sửng sốt, ánh mắt theo bản năng loé lên mấy cái, hình như không tin những gì mình thấy lắm.
“Khiết Khiết, lễ phục này là cháu tự đặt sao?” Dù sao ông cụ Tô cũng là người có kinh nghiệm trong giới kinh doanh, chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, không hề che giấu sự khen ngợi: “Mắt nhìn của Khiết Khiết thật tốt, lễ phục này rất hợp với cháu.”
“Đi thôi, ông nội dẫn cháu ra sảnh lớn.” Ông cụ Tô nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng và kiêu ngạo, ông cụ phát hiện Khiết Khiết nhà mình rất xinh đẹp, con bé như vậy chắc chắn có thể hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Xem ra ông cụ không cần lo lắng nữa.
Khi ông cụ Tô dẫn Tô Khiết đi vào sảnh lớn, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô.