Chương
Có thể nhìn ra, tình ý sâu sắc của chị dành cho anh Dụ, bởi vì anh Dụ mà chị trước đây còn hiểu lầm tôi, đến bây giờ vẫn còn đang giận tôi nữa.” Khoé môi Tô Nghiên Nghiên khẽ mím lại, trên mặt lộ ra sự uỷ khuất nhìn mà thương.
Cậu năm Tào là Cục trưởng Cục công an, có thể không nhìn ra Tô Nghiên Nghiên đang nói dối sao, càng huống hồ trước đó anh ta luôn ở trên lầu ba, có thể nhìn rõ cả quá trình.
Anh ba, qua kia uống ly rượu đi, ngồi ở đây với thứ kinh tởm này, em sắp ói rồi.” Không thể không nói, có lúc cậu năm Tào thật không biết thương hoa tiếc ngọc.
Lời nói này đủ tàn nhẫn, đủ độc, hơn nữa lúc cậu năm Tào nói câu này còn cố ý cất cao âm lượng nữa.
Đám người hồi thần lại, nghe ra được lời này của cậu năm Tào là đang mắng Tô Nghiên Nghiên, rất nhiều người nhịn không được mà trực tiếp cười ra tiếng.
Cậu năm Tào và Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đi đến trước quầy đồ uống.
Cậu năm Tào đứng ở một bên của Dụ Vỹ Luân, còn Nguyễn Hạo Thần thì ngồi xuống bên cạnh cậu năm Tào, không có vòng qua bên của Tô Khiết.
Tô Khiết nhíu mày, Nguyễn Hạo Thần rõ ràng là không muốn qua đây, chắc hẳn là lại bị cậu năm Tào kéo qua rồi, cô và Nguyễn Hạo Thần là ẩn hôn, là phải giữ bí mật, cho nên ở trước mặt tất cả mọi người tốt nhất là phải duy trì khoảng cách.
Tô Khiết cảm thấy cách làm này của cậu năm Tào ngày hôm nay thật sự là quá không nên.
Cậu Dụ, uống một ly đi.” Cậu năm Tào bưng ly rượu lên nâng ly với Dụ Vỹ Luân, nhưng ánh mắt lại nhìn Tô Khiết đang ngồi ở bên cạnh Dụ Vỹ Luân.
Dụ Vỹ Luân rất bất ngờ, hiển nhiên là không có ngờ đến cậu năm Tào lại chủ động đến kính rượu, trước đó luôn có người đến tìm anh ta uống rượu, anh ta đều từ chối, nhưng lúc này người đến là cậu năm Tào, lại có cậu ba Nguyễn cũng đến, anh ta không thể từ chối được.
Lấy ly rượu cho tôi.” Dụ Vỹ Luân không thể cử động, không thể lấy rượu được, chỉ đành nhờ Tô Khiết giúp.
Tô Khiết khẽ nhíu mày, vốn không muốn động đậy, chỉ là khi đôi mắt khẽ đảo một cái, nhìn thấy ly bia lớn ở bên cạnh, cô trực tiếp đẩy một ly bia lớn đến trước mặt của Dụ Vỹ Luân.
Sao? Tổng giám đốc Tô sợ cậu Dụ uống say sao?” Đôi mắt cậu năm Tào chớp chớp, đột nhiên bổ sung một câu.
Bàn tay nắm lấy ly rượu của Nguyễn Hạo Thần dường như là khẽ siết lại một chút, chỉ là trên gương mặt vẫn thanh lãnh, nhìn không ra bất kỳ dị thường nào.
Anh không có nói chuyện, cũng không có nhìn Tô Khiết.
Đôi con ngươi của Tô Khiết khẽ trâm xuống, cô biết Tào Du là cố ý, cô vốn chỉ muốn chỉnh Dụ Vỹ Luân, hơn nữa đây cũng chẳng qua chỉ là một chuyện rất bình thường, bị Tào Du nói như vậy, liền có thêm không ít hiểu lầm.
Tuy cô và Nguyễn Hạo Thần là kết hôn hợp đồng, tuy bọn họ phải giữ bí mật với người ngoài, phải giữ khoảng cách, nhưng Tô Khiết không mong giữa hai người sẽ xảy ra loại hiểu lầm không cần thiết.
Dụ Vỹ Luân âm thầm thở ra một hơi, cật lực nhẫn nhịn lắm mới không có trực tiếp bóp chết cô, người phụ nữ này rõ ràng là biết anh ta đang muốn đi toilet nhưng không được, vậy mà còn đưa bia cho anh ta.
Lúc này, chỉ có Dụ Vỹ Luân biết Tô Khiết là đang cố ý chỉnh anh ta thôi, bởi vì câu nói cố ý vừa nãy của cậu năm Tào, khiến cho người ngoài lại nhìn ra Tô Khiết dịu dàng chu đáo, tưởng Tô Khiết thật sự sợ Dụ Vỹ Luân uống say nên mới lấy bia cho anh ta.