Chương
Đối với chuyện này, ông cụ Tô hoàn toàn không muốn ép buộc Tô Khiết, nhưng thái độ ngày hôm nay của Nguyễn Hạo Thần khiến ông như đánh hơi được mùi vị gì đó khác thường, vậy nên là, ông cảm thấy mình cân phải ép con bé một chút, chưa biết chừng lại có bất ngờ xảy ra.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, không hổ danh là lão hô ly! Trong chuyện này, Tô Khiết hiển nhiên không phải đối thủ của ông cụ!
Ông nội…” Tô Khiết hoàn toàn sửng sốt, bàng hoàng nhìn sang ông cụ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ông nội, rõ ràng ông đã nói là ông sẽ không ép cháu chuyện này cơ mà, giờ sao ông lại thế?” Tô Khiết thấy rằng, lúc này, cô bắt buộc phải phản kháng.
Lúc đấy sao giống bây giờ được? Ông nội già rồi, mau quên, nên là có vài chuyện thay đổi không được như trước, cháu phải thông cảm cho lão già như ta chứ”
Tô Khiết: …”
Ông cụ không chỉ nuốt lời mà còn vô tư viện lí do không thể nào tinh tế” hơn, cô nói gì được nữa bây giờ?
Mấu chốt là, cô biết chắc chắn là giờ cô có nói gì cũng vô dụng!!
Được rồi, cứ quyết định thế đi nhé” Ông cụ Tô trực tiếp ổn thỏa mọi chuyện, sau đó vô cùng sâu xa mà bổ sung thêm một câu: Thời gian có hạn, cháu nhớ tranh thủ đi nhé”
Tô Khiết: …”
Ông cụ Tô sao có thể có thể vô tư đùa giỡn người khác một cách tàn ác như vậy chứ?
Tô Khiết thâm hít một hơi sâu rôi thở hắt ra, cô tự nhủ, trước mặt cô đây là ông nội cô, là người thân của cô, vậy nên, cô phải nhịn!
Không nhịn thì làm được gì bây giờ?
Nhưng mà ông nội bắt cô trong vòng ngày phải dắt bạn trai về ra mắt? Chuyện này? Cô phải làm sao bây giờ?
Cô sao có thể dẫn Nguyễn Hạo Thần vê nhà được? Nếu cô không dẫn Nguyễn Hạo Thần vê mà tìm đại một người đàn ông nào đó thì sao nhỉ? Nguyễn Hạo Thần liệu có lột da cô ra không?
Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ cô với Nguyễn Hạo Thần đã đăng kí kết hôn rồi, mặc dù không có tình yêu nhưng chuyện này lại liên quan đến thể diện của một người đàn ông.
Tô Khiết nhớ lại ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn cô lúc chuẩn bị rời đi, cô biết chắc một điều là lúc này cô phải mau chóng quay về, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ông nội, cháu về trước đây” Tô Khiết quyết định rời đi, một là lo lắng về Nguyễn Hạo Thần, hai là muốn tạm thời trốn thoát khỏi ông cụ Tô.
Sao vậy? Đại sảnh có biết bao nhiêu chàng trai ưu tú thế này lại không lọt được vào mắt cháu à, hay là người tốt nhất rời đi rồi?” Ông cụ Tô cong môi, mỉm cười đầy sâu xa: Được, nếu đã vậy thì cháu mau đi đi”
Bước chân Tô Khiết khựng lại, trong lúc nhất thời không biết mình nên rời đi hay là ở lại?
Xét theo ý của ông cụ, nếu như bây giờ cô rời đi, thì có nghĩa là cô đuổi theo Nguyễn Hạo Thần?
Mặc dù cô quả thật là có ý đói Nhưng rõ ràng là ông cụ chưa biết mối quan hệ của cô với Nguyễn Hạo Thần mà? Sao lại…
Ông cụ không hổ danh là lão hồ ly.
Tô Khiết dừng bước, không bước thêm bước nào nữa, cô cảm thấy là, nếu như bây giờ cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho ông cụ đoán mò cùng nghỉ ngờ hơn.
Tô Khiết nghĩ bụng, hay là cứ ở đây thêm lát nữa rôi đi cũng được, còn vê chuyện Nguyễn Hạo Thần, chắc cũng không gấp lắm.