Chương
“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần trả lời rất nhanh, một chữ ừm không thể nào đơn giản hơn, nhưng rốt cuộc cũng là đồng ý.
Tô Khiết âm thầm thở dài một hơi, nhanh chóng đứng dậy rời đi, giờ phút này cô cũng không thể chú ý quá nhiều, cũng không lo được việc có thể khiến Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ hay không, cô chỉ biết con gái đang chờ cô, khóc muốn gặp cô.
Trong phòng họp ngồi rất nhiêu người, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng ở bên ngoài, anh nhìn qua điện thoại, đôi mắt hơi trầm xuống, sau đó bấm một cuộc gọi: Kiểm tra danh sách tất cả những người đến sân bay lúc chín giờ, và kiểm tra xem Tô Khiết có gặp gỡ những người này hay không?”
“Được.” Đối phương trả lời rất đơn giản và trực tiếp, nhưng lại mang theo quyền uy khiến cho người ta không thể nghi ngờ.
“Tổng giám đốc, mợ chủ không đi dạo mà đón taxi rời đi.” Ngay sau đó, thư ký Lưu gọi điện thoại tới.
“Đuổi theo, gửi địa điểm cho tôi, tôi lập tức đi tới, nhớ là đừng để cô ấy phát hiện!” Nguyễn Hạo Thần cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp đi xuống lầu, anh biết cô chắc chắn có điều gì đó giấu diếm anh.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc cô muốn đi làm gì?
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đi xuống lầu, xe của anh đỗ ở vị trí độc quyền, gần cầu thang nhất, vậy nên anh hoàn toàn không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Thư ký Lưu đã gửi địa điểm cho anh, anh nhanh chóng đi theo xe của thư ký Lưu, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Lưu.
“Tổng giám đốc, mợ chủ đang ngồi trên chiếc xe taxi biển số đuôi , tôi tận mắt nhìn thấy mợ chủ ngồi trên xe.” Điện thoại vừa được kết nối, thư ký Lưu nhanh chóng báo cáo.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn vê chiếc xe mà thư ký Lưu nói ở phía trước, sau khi thấy hàng ghế sau có một người, nhưng khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn mơ hô có thể thấy kiểu tóc đó giống như của Tô Khiết.
“Cậu chắc chắn là đã nhìn thấy tận mắt lúc cô ấy lên xe, chắc chắn giữa đường cô ấy không xuống xe chứ?” Nguyễn Hạo Thần vẫn không yên lòng, đến ngay cả anh cô cũng có thể lừa, huống chỉ là thư ký Lưu.
“Tổng giám đốc yên tâm, tôi tận mắt thấy mợ chủ trên xe, sau khi mợ chủ lên xe tôi vẫn luôn đi theo, giữa đường chiếc xe cũng không dừng lại, mợ chủ hoàn toàn không có khả năng xuống xe!” Thư ký Lưu rất tự tin.
Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía chiếc xe taxi ở đằng trước, nhưng vì khoảng cách quá xa, thực sự thấy không rõ lắm.
“Tổng giám đốc, nếu anh đã đi theo, vậy tôi vẫn theo, hay là… Thư ký Lưu thấy xe của tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ở đằng sau xe của anh ta, giống như không có ý định vượt qua, nghĩ lại thấy mình bị kẹp ở giữa thế này có vẻ không ổn lắm.
“Cậu tiếp tục đi theo phía sau.” Nguyễn Hạo Thần sợ rằng xe của anh quá mức phô trương, sợ bị cô phát hiện nên anh mới không vượt qua xe của thư ký Lưu, cũng là vì điều này.
“Được.” Thư ký Lưu trả lời, tiếp tục duy trì khoảng cách nhất định, đi theo chiếc taxi phía trước.
Nguyễn Hạo Thần nhìn chiếc xe trước mặt, tốc độ cũng không phải quá nhanh, con đường này giới hạn tốc độ nên cũng không thể chạy quá nhanh.
Người ngồi hàng ghế sau trên xe taxi vẫn luôn ngồi yên lặng, từ khoảng cách này của anh nhìn qua, không thấy chút khác thường nào.
Lần này Nguyễn Hạo Thần theo dõi, là muốn nhìn xem cô đi đến đâu? Vậy nên không dám đi đến quá gần, sợ sẽ bị cô phát hiện, anh biết khả năng quan sát của người phụ nữ này từ trước đến nay vốn rất xuất sắc.