Chương
Em gái ơi, ngoan đi đừng sợ, ba sắp về rồi.” Đường Minh Hạo che miệng Vũ Kỳ, đồng thời cũng sợ làm cho Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ, nó đành nói thêm một câu cụ thể hơn nữa.
Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, dường như là có chút khó hiểu, nhưng dường như cũng là hiểu được, không nói gì.
Nguyễn Hạo Thần lại sững sờ, nhưng lúc này anh không thể không hỏi thêm dù anh luôn là người ít nói: Con là??”
Thực ra dù căn bản đã xác định được là gọi nhầm, nhưng trong lòng anh đột nhiên mất hứng, sự trống rỗng đột ngột này khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không muốn cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Nhất là giọng nói của cô gái nhỏ kia khiến anh không đành lòng.
Con là con của ba đây, ba, ba bị mất trí nhớ rồi sao? Buổi sáng ba mới ra khỏi nhà mà giờ đã quên mất con trai ba rồi à? Có phải đêm qua mẹ cãi nhau với ba nên giờ ba chập mạch rồi không? ba, ba không được quên con đâu.” Giọng của Đường Minh Hạo rõ ràng chứa đựng tiếng khóc lóc, màn trình diễn thực sự quá xuất sắc.
Chắc con gọi nhầm số rồi, chú không phải ba của con.” Giọng nói của cậu nhóc có chút trẻ con, nghe cũng vừa mới vài tuổi, lại còn sắp khóc, Nguyễn Hạo Thần đương nhiên không nghi ngờ gì cả.
Hả? Con nhâm số rồi?” Đường Minh Hạo cố tình kêu lên: Chú không phải ba của con sao, xin lỗi, vậy con sẽ gọi cho ba.”
Đường Minh Hạo thầm thở dài, chuẩn bị cúp máy.
Chờ một chút, tên con là gì? Tên của mẹ con là gì?” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chợt lóe lên, vừa rồi đứa nhỏ nói mẹ nó và bà đánh nhau, nhà sắp tan nát rồi, nhưng sao anh không nghe thấy cái gì cả.
Anh không muốn nghi ngờ rằng một đứa trẻ đang nói dối.
Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, luôn cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.
Tất nhiên, anh phải thừa nhận rằng trong lòng anh lúc này vẫn còn một sự trống rỗng khó chịu.
Vì vậy, anh mới hỏi lại có phần không cam lòng.
Mẹ con tên là Hứa Dinh Dinh, con tên là Hạo Hạo, chú ơi, chú có thắc mắc gì sao? Con còn phải gọi lại cho ba con gấp.”
Đường Minh Hạo vừa định cúp máy, nghe được lời này của anh, trái tim lại treo lên, nhưng nó vẫn nhanh chóng trả lời.
Đây cũng không phải là nói dối, nó thực sự gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ, còn về tên mẹ ruột của nó, rõ ràng lúc này Đường Minh Hạo không thể nói với Nguyễn Hạo Thần.
Đường Minh Hạo trả lời rất nhanh và tự nhiên, ở đầu bên kia điện thoại, Nguyễn Hạo Thần hơi sửng sốt, nhưng lập tức hỏi ngay một câu khác: Em gái con bao nhiêu tuổi? Con bao nhiêu tuổi?”
Đường Minh Hạo là một cậu bé thông minh, nghe ra Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ mình, cũng chỉ đối đáp qua lại, sau đó lập tức định cúp máy, sao anh lại đột nhiên nghi ngờ nó?
Người chồng mẹ nó tìm kiếm có vẻ không hề ngu ngốc tẹo nào!
Em gái con năm nay ba tuổi rưỡi, còn con thì bảy tuổi.” Đường Minh Hạo cũng nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại thầm thắc mắc tại sao Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên nghi ngờ.
Mắt nó đảo qua là hiểu ngay ra được vấn đề, nó vừa bảo mẹ và bà đang cãi nhau nhưng trong phòng lại im ắng quá.
Không được, nó phải tìm cách gây ồn ào, tạo ra một số tiếng động cãi vã.
Vì vậy, nó phải nghĩ cách khác.
Đường Minh Hạo đảo mắt, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nó đứng lên, cố ý giậm chân tại chỗ, sau đó lo lắng hét lên: Em gái ơi, đừng chạy lung tung nữa, lỡ lạc mất thì phải làm sao?”