Chương
Hơn nữa sao đàn anh lại về thành phố A? Còn sốt ruột đòi gặp cô nữa? Lẽ nào xảy ra chuyện gì đó rồi à?
Không có gì, vừa khéo mới trở vê nên tiện thể đến thăm em.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia đượm nét cười.
Tô Khiết hít sâu một hơi, không có gì là được, đàn anh vừa về nước, vừa khéo lại đến thành phố này, đương nhiên cô phải đi gặp đàn anh rồi, nhiều năm nay đàn anh luôn chăm sóc cô, đối xử tốt với cô, bây giờ đàn anh giống hệt như người thân của cô vậy.
Chỉ có điều cô biết Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nghi ngờ mình, luôn điều tra mình, cô sợ đi gặp đàn anh lại dẫn đến những phiền phức không đáng có, sợ mình làm liên lụy đến đàn anh.
Dù gì thì thân phận của đàn anh tương đối bí mật, mặc dù bây giờ anh ấy đang ở trong nước, nhưng ai cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ được an toàn tuyệt đối, cô cũng không muốn đàn anh gặp nguy hiểm vì mình.
Đương nhiên người đàn ông bên kia nhận ra được sự do dự của cô, anh thầm thở dài.
Cô nhóc này vẫn rất ngô nghê trên phương diện tình cảm.
Nếu sớm biết là thế thì anh nên nói là có chuyện.
Người đàn ông ấy thở dài trong thinh lặng, rốt cuộc anh vẫn không nỡ cúp máy, đành đổi cách nói khác: Đúng là có ít chuyện.”
Đàn anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Ánh mắt Tô Khiết chợt thay đổi, thái độ và giọng điệu của anh là cô thấy bất ngờ, có điều gương mặt cô trở nên nghiêm túc, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng, nếu như đàn anh có chuyện thì cô phải đi. Chuyện mà đàn anh nói chắc chắn không nhỏ, cô lo rằng có thể đàn anh đã gặp phải rắc rối gì đó, chứ bằng không đàn anh sẽ không đòi gặp cô trong tình hình như thế này đâu.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lại thở dài trong thinh lặng, xem ra cô luôn nghĩ rằng anh tìm cô ấy chỉ vì công việc mà thôi, ngoại trừ việc chính ra thì không còn gì khác nữa.
Nhiều năm nay, trước giờ cô vẫn không nhận ra tình cảm anh dành cho cô sao?
Anh biết cô ngây ngô trong chuyện tình cảm, vốn dĩ anh nghĩ rằng mình có thể đợi, đợi cho đến khi cô hiểu được lòng anh, nhưng anh nào ngờ đột nhiên cô lại kết hôn với người đàn ông khác.
Mặc dù chỉ là hôn nhân hợp đồng mà thôi, nhưng anh vẫn không khỏi thấy đau lòng, không khỏi sợ hãi, anh sợ cô sẽ…
Gần đây em với Nguyễn Hạo Thần ra sao rồi?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi mới hỏi một câu.
Tô Khiết khẽ sững sờ, cô và Nguyễn Hạo Thần? Sao đột nhiên đàn anh lại hỏi đến chuyện của Nguyễn Hạo Thần kia chứ?
Sao thế?” Tô Khiết hơi sững sờ, cô không trả lời mà hỏi ngược lại, mặc dù cô và đàn anh giống hệt như người thân vậy, nhưng ai cũng có bí mật của mình, mỗi người đều có chuyện riêng tư, cô nên tôn trọng chuyện riêng tư của Nguyễn Hạo Thần. Cũng giống như việc cô giữ bí mật cho tổ chức, tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ bí mật nào của tổ chức.
Nghe giọng điệu của cô, đôi mắt người đàn ông ấy khẽ tối đi, cho dù chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại nhưng anh vẫn cảm nhận được sự phòng bị của cô.
Phòng bị? Phòng bị anh vì Nguyễn Hạo Thần?
Chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, cô và Nguyễn Hạo Thần chỉ mới ăn ở với nhau trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, còn anh và cô đã quen biết nhau vài năm, bây giờ cô lại phòng bị anh vì Nguyễn Hạo Thần ?
Anh ta thâm hít sâu một hơi rồi tự an ủi chính mình, có lẽ cô không muốn nói mà thôi.
Thực chất Tô Khiết không hề có ý phòng bị anh ta, chỉ đơn giản là không muốn nhiều lời, không muốn tiết lộ chuyện riêng có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần mà thôi.