Chương
Bác muốn tôi cứu thế nào?” Vừa nhắc đến chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy, sắc mặt Dụ Vỹ Luân sa sầm, nếu như không phải vì Tô Nghiên Nghiên hạ độc Tô Khiết, nếu như cô ta không gọi anh đi thăm dò Tô Khiết thì anh ta sẽ không bị trúng kế của Tô Khiết, cũng sẽ không bị mất mặt trước đám đông.
Chuyện này khiến cho anh ta hận Tô Khiết, mà lại càng hận Tô Nghiên Nghiên hơn.
Bây giờ không ngờ Lưu Vũ lại còn nhờ anh ta cứu Tô Nghiên Nghiên? Đúng là nực cười.
Thực chất Tô Khiết làm vậy là vì cậu, trước giờ Khiết vẫn luôn thích cậu, bởi vì thích cậu nên mới hận Nghiên Nghiên, nên lần này Khiết mới không chịu tha cho Nghiên Nghiên, Vỹ Luân, cậu hiểu ý của tôi không?” Lưu Vũ bẻ cong sự thật, rõ ràng Tô Nghiên Nghiên làm sai nhưng bà ta lại nói như thể người sai chính là Tô Khiết vậy.
Bác nói vì quan tâm đến tôi nên Tô Khiết mới nhắm vào Nghiên Nghiên à?” Dụ Vỹ Luân sững sờ, ánh mắt anh ta chợt thay đổi, cảm thấy hơi ngạc nhiên, hơi khó tin: Nhưng rõ ràng trong bữa tiệc ngày hôm ấy cô ta….”
Vừa nhớ đến bữa tiệc ấy là Dụ Vỹ Luân lại không khỏi thấy ảo não, không khỏi nổi cơn thịnh nộ.
Đó là vì nó quan tâm đến cậu, nó muốn cậu chú ý đến mình.” Thực chất Lưu Vũ cũng không biết suy nghĩ thật sự của Tô Khiết, nhưng bà ta vẫn nói một cách chắc nịch.
Bác nói thật à?” Dụ Vỹ Luân lại hỏi tiếp, trong lòng không khỏi hoan hỉ, đương nhiên là vì lòng tham hư vinh của mình đã được thỏa mãn.
Lưu Vũ nói thế cũng có lý.
Anh ta biết Tô Khiết đã thay đổi nhiều so với trước đây, cô không còn ngu ngốc nữa, thậm chí còn thông minh hơn nhiều, hơn nữa ông cụ Tô đã giao Tô thị lại cho Tô Khiết, nếu như Tô Khiết vẫn còn thích anh ta, anh ta có thể cưới cô ấy.
Ngoại trừ chuyện này, tôi không còn nghĩ ra được lý do gì khác cả, nhất định cậu phải cứu Nghiên Nghiên đấy, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu Nghiên Nghiên mà thôi.” Thấy giọng nói của anh ta đã thay đổi, Lưu Vũ bèn bổ sung thêm một câu.
Được, cháu đồng ý.” Dụ Vỹ Luân ngẩng đầu lên, vừa khéo lại nhìn thấy Tô Khiết, anh ta cười nhẹ.
Dụ Vỹ Luân nhanh chóng cúp điện thoại, rôi đi đến trước mặt Tô Khiết: Thanh.”
Có gì không?” Tô Khiết nhìn anh ta, cô cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không thay đổi gì cả.
“Tô Khiết, tôi biết năm năm trước tôi từ hôn là không đúng, là tôi đã làm tổn thương em, tôi cũng biết em vẫn luôn thích tôi, thật sự xin lỗi, tôi không nên làm em tổn thương.” Giờ phút này, Dụ Vỹ Luân một mặt áy náy, đương nhiên vẫn còn mang theo mấy phần cảm xúc vừa đúng.
Nghe thấy lời nói của Dụ Vỹ Luân, Tô Khiết rất muốn cười, cô thích anh ta à? Vẫn còn luôn thích anh ta? Rốt cuộc là ai đã cho anh ta tự tin vậy?
“Tô Khiết, tôi biết là em thích tôi mà, tôi đồng ý cưới em, chuyện giữa chúng ta không có liên quan gì đến Nghiên Nghiên. Em thả Nghiên Nghiên đi, chúng ta kết hôn với nhau.” Dụ Vỹ Luân cảm thấy rằng anh ta đã cực kỳ thành ý, anh ta cũng đã nói là sẽ cưới cô ở trước mặt của mọi người, vậy chẳng khác nào là đang cầu hôn cô ở trước mặt công chúng.
Giờ phút này, Dụ Vỹ Luân rất có tự tin, cho nên giọng nói rất lớn, anh ta không ngại bị người khác nghe được, bởi vì anh ta tin tưởng Tô Khiết chắc chắn sẽ đồng ý với anh ta.
Lúc này, Dụ Vỹ Luân cũng không phải là thật tình vì muốn cứu Tô Nghiên Nghiên, bất quá cũng chỉ vì muốn đột ngột thể hiện ra sức ảnh hưởng của mình đối với Tô Khiết.
Khóe môi của Tô Khiết hơi câu lên, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi ở trên người của Dụ Vỹ Luân, miệng cười cười.
Đối diện với nụ cười của cô, Dụ Vỹ Luân mừng thâm trong lòng, cũng cảm thấy hư vinh đắc ý nhiêu hơn. Xem ra là cô thực sự vẫn còn thích anh ta, cho nên nghe được lời nói của anh ta thì mới cười vui vẻ như vậy.