Chương
“Tô Khiết, thật ra thì em thật sự không tệ, em không nên quá coi thường mình.” Dụ Vỹ Luân trực tiếp hiểu lầm ý của Tô Khiết, anh ta tưởng rằng là Tô Khiết cảm thấy cô không xứng đáng với anh ta, cho nên lúc Dụ Vỹ Luân nói mấy lời này thì vẻ mặt của anh ta rõ ràng trở nên kiêu ngạo và đắc ý hơn.
Khóe môi của Tô Khiết cong lên, trong lúc mà Dụ Vỹ Luân mang theo vẻ mặt đắc ý tự tin, cô cười khẽ một tiếng rồi sau đó chậm rãi bổ sung thêm: Anh quá đề cao bản thân anh rồi.”
Cô vì anh ta mà đối phó với Tô Nghiên Nghiên? Anh ta quả thật ảo tưởng rồi.
“Phốc.” Có người nghe hiểu được ý của Tô Khiết, nhịn không được mà trực tiếp cười ra tiếng.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đang đứng trên lâu hai với đôi mắt nhấp nháy, khóe môi giương lên, biểu cảm trên mặt mang theo mấy phần vui vẻ không rõ ràng.
Không hổ là người phụ nữ của anh ta, quá là ngầu, anh thích!
Dụ Vỹ Luân sửng sốt, một lúc lâu sau hình như đã hiểu được ý của Tô Khiết, trong lúc nhất thời khuôn mặt của anh ta lúc trắng lúc xanh, trông khá là đặc sắc.
Tô Khiết không muốn để ý đến anh ta nữa, quay người liền muốn rời đi.
“Tô Khiết, em có ý gì chứ hả? Rốt cuộc là em có ý gì?” Chỉ là Dụ Vỹ Luân lại đột nhiên lao đến, trực tiếp chặn ở trước người của Tô Khiết.
Lông mày của Tô Khiết cau lại, rốt cuộc là Dụ Vỹ Luân đã uống bao nhiêu rượu rồi?
Cảm xúc của Dụ Vỹ Luân vốn đã không đúng, bởi vì Dụ Vỹ Phi đã trở vê, ông cụ trực tiếp để Dụ Vỹ Phi tiến vào công ty chính, hơn nữa ông cụ còn sắp xếp rất nhiều chuyện của công ty cho Dụ Vỹ Phi, trực tiếp tước đoạt một chút quyền lực của anh.
Cho nên quả thật là tâm trạng của Dụ Vỹ Luân không tốt, anh ta uống rất nhiều rượu, không đi đến công ty, đúng lúc đi ngang qua trung tâm mua sắm, cho nên bước vào.
Sau đó, anh ta liền nhận được cuộc điện thoại của Lưu Vũ, những lời nói của Lưu Vũ đã an ủi lòng tự trọng của anh ta, cũng làm cho anh ta thấy được một tia hi vọng khác. Anh ta nghĩ đến chỉ cần anh ta cưới Tô Khiết, vậy thì tình thế sẽ xảy ra sự thay đổi.
Anh ta cho rằng là mình chỉ cần chủ động thổ lộ, chắc chắn là Tô Khiết sẽ mừng rỡ như điên, cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng mà có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến Tô Khiết vậy mà lại từ chối anh ta, hơn nữa còn làm nhục anh ta ở trước mặt của nhiều người như vậy, có vẻ như là anh ta không nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh ta đã tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Tô Khiết.
Tô Khiết không muốn phải lý luận cái gì với một kẻ say rượu, hơn nữa cô cũng không ngửi được mùi rượu, cho nên Tô Khiết xoay người sang hướng khác muốn rời đi.
“Tô Khiết, cô giả vờ cái gì mà giả vờ? Cô cho rằng là cô cả nhà họ Tô là tuyệt thế hay sao? Cô cũng không thử soi gương xem mình có bộ dạng như thế nào.”
Dụ Vỹ Luân trực tiếp thẹn quá hóa giận, bởi vì uống rượu nên đầu óc có hơi thiếu suy nghĩ, đương nhiên không thể tỉnh táo giống như bình thường được, vậy mà lại mắng người ở trước mặt của nhiều người.
Ở trên lầu, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hung hăng nheo lại, sự lạnh lẽo ở bên trong rõ ràng đã có nhiều hơn mấy phần sát ý. Đúng, chính là sát ý!
Tô Khiết vẫn không thèm để ý anh ta như cũ, tiếp tục đi về phía trước, cô lười phải để ý mấy lời nói khùng điên của anh ta.
“Tô Khiết, dựa vào bộ dạng xấu xí này của cô, cho dù là bây giờ cô không ngu ngốc, cô cho rằng là có người thật sự đồng ý cưới cô sao? Tôi nói cho cô biết, không có người nào đồng ý cưới một người quái dị như cô về nhà đâu.” Dụ Vỹ Luân thấy Tô Khiết không để ý đến anh ta, anh ta càng tức giận hơn, lời nói càng khó nghe hơn.