Chương
Nguyễn Hạo Thần biết một người giống như vậy, cho dù là ở đâu thì chắc chắn cũng sẽ nhận được sự thu hút của người khác, bình thường anh ta có thể cố gắng che giấu, nhưng mà lúc đó Tô Khiết lại ở phía dưới.
Anh ta đã có thể vì Tô Khiết mà cố tình chạy đến thành phố A, hơn nữa còn cố tình ép chuyện kia xuống, đủ để chứng minh anh ta có ý đồ xấu đối với Tô Khiết.
Anh ta đã thích Tô Khiết, vậy thì lúc nhìn thấy Tô Khiết tuyệt đối sẽ không cố gắng che giấu mình, ngược lại sẽ bộc lộ góc cạnh của mình theo bản năng.
Một người giống như anh ta đứng ở chỗ đó rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mấy cô gái nhỏ, cho nên không thể loại trừ khả năng mấy cô gái mê trai đẹp sẽ lén lút chụp ảnh của anh ta.
“Điều tra hai chuyện này cùng một lúc, một khi phát hiện có tin tức gì có tác dụng thì phải tìm hiểu cả hai nơi.”
“Đồng thời để cho mọi người để mắt đến tất cả các con đường giao thông, một khi phát hiện có người nào khả nghi thì phải báo ngay cho tôi.” Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ rất chu toàn, sắp xếp rất chu đáo kỹ lưỡng.
Cùng lúc với tìm thì còn phải chặn.
“Đồng thời cũng phải quan sát tất cả sân bay quốc tế.” Đề phòng vạn nhất, anh đều phải nghiêm túc quan sát sân bay quốc tế.
Đường Lăng nhìn về phía anh, trong đôi mắt vốn lạnh lùng bỗng nhiên lại xảy ra thay đổi, từ trước đến nay anh ta đều biết Nguyễn Hạo Thần rất lợi hại, nhưng mà giờ phút này vẫn cảm thấy hơi chấn động.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần có tâm lý phán đoán chính xác, khả năng trinh sát cực kỳ hoàn mỹ, giăng lưới tuyệt vời, người đã trải qua tầng tầng lớp lớp huấn luyện nghiêm ngặt như anh ta cũng không thể không bội phục.
Cho dù là không thể tìm ra người kia ở thành phố A, vậy thì tuyệt đối cũng sẽ bịt kín hết tất cả con đường rồi khỏi của người kia.
Anh ta cảm giác là cho dù Tô Khiết là chuyên gia tội phạm tâm lý không ai sánh bằng, chưa hẳn là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần.
Giờ phút này, Đường Lăng rõ ràng nhận thức được một chuyện lúc trước, nếu không phải bởi vì Tô Khiết, anh ta căn bản cũng không có khả năng chiếm thế thượng phong đơn giản như vậy, căn bản cũng không có khả năng trả thù được Nguyễn Hạo Thần.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần dặn dò hết tất cả thì cúp điện thoại.
“Rung động rồi à?” Đường Lăng nhìn anh, cười cười, hiếm khi nhiều chuyện một lần.
Nếu như không phải để ý, thì cũng không cần phải phí hết tâm tư, gióng trống khua chiêng như vậy.
Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, con ngươi dường như chợt lóe lên một chút, lập tức nhanh chóng trả lời: “Nói là rung động thì cũng không đến nỗi, em cũng chỉ muốn xác nhận xem cô ấy có phải là người phụ nữ năm năm trước hay không thôi.”
“Sau đó thì sao?ˆ Đường Lăng cười cực kỳ mờ ám.
“Sau đó thì tính nợ mới với nợ cũ luôn.” Lời nói này, Nguyễn Hạo Thần nói có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng không có cảm giác cái gì không ổn.
Đường Lăng nhìn anh một chút, trong đôi mắt giống như ẩn chứa cảm giác quỷ dị.
“Được, anh sẽ chờ đến ngày đó.” Anh ta chờ đến ngày nhìn Nguyễn Hạo Thần tính hết nợ mới lẫn nợ cũ, anh ta ngược lại muốn xem xem đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần sẽ muốn tính chuyện đó như thế nào đây.