Chương
Tô Khiết sợ Nguyễn Hạo Thần gọi điện thoại cho cô, bảo cô lập tức qua đó, chuyện như vậy Nguyễn Hạo Thần đã không chỉ làm qua một lần rồi.
Tô Khiết đột nhiên đưa tay đẩy Dụ Vỹ Phi một cái, trực tiếp đẩy Dụ Vỹ Phi vào hô bơi, cô vốn định nếu như Dụ Vỹ Phi thật sự muốn hôn cô, cô sẽ trực tiếp đá Dụ Vỹ Phi xuống hồ bơi.
Sau khi đẩy Dụ Vỹ Phi xuống hồ bơi, Tô Khiết nhanh chóng đứng dậy, quấn chiếc khăn tắm vốn đang phủ trên người lên, sau đó nhanh chóng đi đến phòng thay đồ.
“Tô Khiết, cô làm gì vậy?” Lúc Dụ Vỹ Phi nổi ra khỏi mặt nước, thì đã không nhìn thấy bóng ảnh của Tô Khiết đâu rồi.
Sau khi đám người đi cùng Nguyễn Hạo Thần đi ra ngoài được một đoạn, mấy người đi phía sau bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán, tám chuyện phiếm không chỉ là sở thích của phụ nữ mà có lúc đàn ông cũng biết nữa.
“Người vừa nãy không phải là cậu hai nhà họ Dụ và cô cả nhà họ Tô sao? Sao hai người này lại ở cùng nhau chứ? Hơn nữa mối quan hệ trông không bình thường a!”
”Nhà họ Tô đây là định tiếp tục liên hôn với nhà họ Dụ sao?”
“Dụ Vỹ Phi tốt hơn Dụ Vỹ Luân nhiều, Dụ Vỹ Phi tuy bình thường trông có hơi bỡn cợt với đời, nhưng lúc làm việc thì vô cùng nghiêm túc, năng lực cũng không tồi, nghe nói anh ta vừa vào công ty thì đã làm không ít cải cách, hiệu quả còn không tệ, Dụ Vỹ Phi coi như là hậu sinh khả uý.”
“Dụ Vỹ Phi đẹp trai, thanh xuân phơi phới, sức sống đồi dào, tỏa nắng và tràn đầy năng lượng, loại giống như anh ta là được các cô gái yêu thích nhất, cô cả nhà họ Tô chỉ e là không chống đỡ nỗi đâu.”
“Xem ra lần này liên hôn có thể thành đó.”
Sắc mặt vốn đã âm tràm đến nỗi có thể vắt ra mực của Nguyễn Hạo Thần nay lại càng khó coi hơn.
Thư ký Lưu sợ hãi đến sắc mặt biến đổi, mấy người đằng sau không lẽ không có mắt sao? Cái này được gọi là lửa cháy thêm dầu, bọn họ không muốn sống nữa, anh ta thì muốn a.
“Các vị, bớt bàn tán chuyện nhà người ta đi.” Thư ký Lưu vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, cũng vì tính mạng của mọi người mà không thể không mở miệng nhắc nhở.
Hơn nữa đối với lời của mấy người đó anh ta hoàn toàn không tán đồng, cô cả nhà họ Tô là bà chủ nhà anh, Tổng giám đốc mị lực lớn như vậy mà bà chủ còn chịu được, một tên xanh non như Dụ Vỹ Phi là cái thá gì.
Mấy người này thật không có hiểu biết gì hết!
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tăng tốc đi về phía trước, cùng lúc đó, anh cũng lấy điện thoại ra, hiển nhiên là muốn gọi điện thoại.
“Tổng giám đốc chúng tôi đột nhiên có chuyện vô cùng quan trọng, tối nay không thể bồi mọi người rồi, chúng ta hẹn thời gian khác đi.” Thư ký Lưu là lanh trí nhất, lập tức hiểu ra là Tổng giám đốc muốn gọi điện thoại cho bà chủ.
Xem ra chính sự hôm nay không bàn thành công được rồi.
Mấy người đi theo sau ai nấy đều trơ mắt nhìn nhau, đều có chút sững sờ, nhưng mà, bọn họ nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đã đi xa rồi, nên cũng không có dám nói gì.
Tô Khiết vừa mới thay đồ xong đã nhận được điện thoại của Nguyễn Hạo Thần.
“Alo.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, thật sự là bị cô đoán trúng rồi, anh bỏ đi không có nghĩa là hết chuyện, mà có nghĩa là chuyện lại thăng cấp rồi.
Đây rõ ràng là đang muốn tính sổ.
Nguyễn Hạo Thần không có nói chuyện, cách một chiếc điện thoại mà Tô Khiết cũng cảm thấy có chút lạnh.