Chương
Rất rõ ràng, Tô Khiết bị người ta tính kế rồi.
“Tô Khiết này cũng thật ngốc, tính kế rõ ràng như vậy cũng không nhìn ta, không biết cảnh giác tí gì, cô sao không ngốc chết luôn đi.” Cậu năm Tào vốn dĩ không vừa ý với Tô Khiết, bây giờ lại càng tức.
Trong phòng bao , Lưu Cầm sau khi rời khỏi, tống giám đốc Lý càng không có kiêng ky gì nữa, ông ta trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Khiết, không che đậy sự hạ lưu của ông ta:”Em tuy rằng xấu một chút, có điều vóc dáng quả thực bốc lửa, tôi thích, em yên tâm, tôi nhất định sẽ thương em.”
Tô Khiết hơi cúp mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh, cô sớm đã đoán được bọn họ sẽ tính kế cô, chỉ là không ngờ sẽ là thủ đoạn cũ rích này.
Dùng thủ đoạn cũ rích này tính kế cô thì đừng trách cô không khách khí!
Ai bảo tâm trạng của cô hôm nay không tốt chứt!
Hơn nữa chỗ này cũng không có người ngoài, cô cũng không cần phải kiêng ky bất cứ điều gì, sau đây có thể muốn làm thế nào thì làm thế đấy rồi.
“WTF, anh ba, em tìm người qua đó xem thử.” Mặc dù cậu năm Tào không vừa ý chỗ nào của Tô Khiết, nhưng Tô Khiết bây giờ vẫn là vợ của anh ba, anh ta tóm lại không thể mở mắt nhìn mấy chuyện này xảy ra được.
“Cậu vội cái gì chứ?” Đường Lăng trước nay không nhiều lời đột nhiên lên tiếng, khi nói còn cố tình liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần.
Chính thất người ta còn không gấp, Tào Du loạn cái gì chứ?
Hơn nữa cô gái đó sao có thể dễ dàng bị ức hiếp được chứ.
Cậu năm Tào sững người, ánh mắt lóe lên, anh ta sao cảm thấy anh cả hôm nay có hơi kỳ lạ, anh ba hình như cũng có chút kỳ lạ.
Thật ra, Nguyễn Hạo Thần lúc này gấp lắm rồi, cũng lo lắng nữa.
Mặc dù anh biết rõ Tô Khiết tuyệt đối không phải người dễ bắt nạt, nhưng, anh vẫn lo lắng.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần thậm chí đã đứng dậy, rõ ràng muốn đích thân đi đến đó.
Chỉ là, vào lúc này, anh nhìn thấy trên màn hình, Tô Khiết đột nhiên vén tóc, mỉm cười nói tổng giám đốc Lý…
Lúc này những người khác trong phòng rõ ràng cũng đã nhìn thấy, trừ Đường Lăng, trừ Nguyễn Hạo Thần ra, ai ai cũng giật mình kinh ngạc.
“Mãi, lúc này cô ta còn cười được? Cười cái shit gì mà cười.” Cậu năm Tào trực tiếp nói lời thô tục.
Nhưng, bước chân của Nguyễn Hạo Thần vừa nhấc lên thì lại dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào video trong camera giám sát.
Cô muốn làm gì?
“Thật ra, tôi cảm thấy dáng vẻ cười của chị ấy không ngốc.” Tịch Xuyên nhìn hình ảnh của Tô Khiết, cảm thấy Tô Khiết lúc này nhìn thế nào cũng không ngốc, ngược lại khiến người ta cảm thấy có hơi đáng sợ.
Cảm giác thật kỳ quái, Tô Khiết rõ ràng đang cười, hơn nữa cười rất dịu dàng, tại sao anh ta lại cảm thấy sởn gai ốc chứ?
Là ảo giác của anh ta sao?
“Không ngốc? Còn không ngốc? Trong hoàn cảnh này cô ta còn cười với một tên háo sắc thành thế kia, còn không ngốc?” Cậu năm Tào lại trực tiếp phản bác với vẻ khinh thường.
Chân mày của Đường Lăng nhướn lên, cô đương nhiên không ngốc, chỉ là Tào Du lúc này bị mỡ heo che mắt rồi, nhìn không ra sự khác biệt.