Chương
Tổng giám đốc Lý lập tức sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh, nếu ông ta đoán đúng thì Tô Khiết sẽ nói chuyện này cho thư ký Lưu biết, đến lúc đó khả năng công ty của ông ta bị phá hủy không phải là rất nhỏ, rất nhỏ, mà là rất lớn!!
”Chắc hẳn chị ba phải nói với cái tay tổng giám đốc Lý chó má đó đó rằng mình là phu nhân tổng giám đốc, cho ông ta sợ chết khiếp.” Tiểu Thất say sưa hóng hớt, rõ ràng cậu ấy rất kích động, hoàn toàn quên mất rằng không thể tiết lộ chuyện cậu ba đã kết hôn được.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chợt thay đổi, anh biết cô sẽ không chủ động thừa nhận quan hệ quan hệ giữa mình với anh.
Trong một căn phòng khác, Tô Khiết chỉ im lặng không nói gì.
Thấy dáng vẻ của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần thâm thở dài một hơi, anh biết ngay là cô sẽ không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, cho dù sẽ có lợi với cô.
Phản ứng của Tô Khiết làm cho tổng giám đốc Lý càng lo lắng thêm.
“Nếu như tôi ký thì cô có đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay không?” Rõ ràng tổng giám đốc Lý đã thỏa hiệp, chỉ có điêu ông ta phải chắc chắn rằng Tô Khiết không tiết lộ chuyện này.
“Xem tâm trạng đã.” Nghe ông ta nói thế, Tô Khiết cười nhạt, câu trả lời của câu nằm ngoài dự đoán của tổng giám đốc Lý.
Đương nhiên Tô Khiết nói như thế cũng khiến cho những người quan sát camera sững sờ.
Rõ ràng tổng giám đốc Lý đã đồng ý với cô, đồng ý ký hợp đồng, mọi người cứ nghĩ cô sẽ giữ chừng mực, nào ngờ cô lại…
“Tô Khiết, nếu như cô vẫn giữ thái độ ấy thì chúng ta không thể nói tiếp được nữa.” Thấy nụ cười thờ ơ của cô, tổng giám đốc Lý cảm thấy vô cùng phiên muộn, không lên được mà cũng chẳng xuống được, khó chịu muốn chết.
Ông ta lo lắng Tô Khiết sẽ nói lại cho thư ký Lưu, nhưng vẫn không nhịn tức nổi.
“Tổng giám đốc Lý, ông lấy giá trị con người mình để trả giá với tôi, ở tình huống bị động mà còn muốn nắm quyền chủ động thì không thực tế lắm đâu.” Tô Khiết nhếch môi cười giễu:”Nếu như tổng giám đốc Lý không muốn bàn bạc thì không có ai miễn cưỡng ông.”
Trước giờ cô chưa từng chừa đường lui cho kẻ thù của mình.
Hôm nay, dù ông ta không làm gì cô thì cô cũng không thể tha cho ông ta một cách dễ dàng được, ít nhất cũng khiến cho ông ta sợ hãi vài ngày.
Trước giờ chuyện này luôn là sở trường của cô.
“Chị ba tùy tính ghê.” Sau khi sực tỉnh táo lại, Tiểu Thất nuốt nước miếng, rôi mới dè dặt bổ sung một câu, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng.
Bây giờ mọi người đều rất, rất đồng tình với câu nói của Tiểu Thất, tùy tính, đúng là tùy tính thật.
Không những tùy tính mà còn rất ngông nữa.
“Không ngờ cô lại là một người ghê gớm như thế, tôi đã nhìn nhâm cô rồi.” Tổng giám đốc Lý hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ông ta không dám đặt cược, bởi vì ông ta hiểu nếu như mình cược sai, có thể ông ta sẽ táng gia bại sản.
Bởi thế cho dù ông ta có không tình nguyện đến mức nào thì hôm nay vẫn phải ký vào bản hợp đồng này.
“Sau này tổng giám đốc ra ngoài nhớ gắn tròng mắt vào.” Tô Khiết gật đâu đồng ý với lời ông ta nói:”Đương nhiên cũng phải mang não theo nữa.”
Tô Khiết châm chọc tổng giám đốc Lý có mắt không tròng một cách trắng trợn, hơn nữa còn bảo ông ta không có não.