Chương
Mau chóng rời khỏi người phụ nữ hung ác này!
Trong một căn phòng khác, bây không khí im phăng phắc như tờ, không một ai lên tiếng, tất thảy mọi người đều nhìn trân trân vào Tô Khiết trong màn hình, bọn họ đều sững sờ, cảm thấy bất ngờ, nhất thời vẫn còn thấy mông lung.
Kể cả Nguyễn Hạo Thần.
Vốn dĩ cậu năm Tào cho rằng Tô Khiết sẽ không để cho tổng giám đốc Lý ký tên vào bản hợp đồng ấy, bây giờ anh ta lại cảm thấy hết sức bất ngờ, tâm trạng phức tạp, nhất thời không tìm được bất cứ từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ.
Anh ta đã xem thường Tô Khiết rồi!
Anh ta luôn nghĩ răng Tô Khiết có khỏi bệnh thì cũng ngây ngô, vốn không xứng với anh ba, nhưng khi nãy chính mắt nhìn tất cả, anh ta cảm thấy mình bị vả mặt nặng nê.
Đánh đau quá đi mất!
Tịch Xuyên cũng y như thế, anh ta nào ngờ trong tình huống này mà Tô Khiết còn có thể ký được hợp đồng, còn có thể hành tổng giám đốc Lý ra bã.
Đm, kích thích chết mất!
“A, a, a, đây là chị ba sao? Ngầu quá, oai quá, tôi bội phục chị ba quá đi mấy.” Bây giờ Tiểu Thất cảm thấy vô cùng kích động, giọng nói của cậu ấy cũng toát ra vẻ bội phục.
“Anh năm, xem ra chúng ta đã lo bò trắng răng rồi, chị ba có thể tự mình giải quyết, hơn nữa chị ba không hê ngốc một chút nào.” Tiểu Thất quay sang nhìn cậu Năm Tào, cố ý nói đùa anh ta.
Rõ ràng gương mặt của cậu năm Tào lộ ra vẻ lúng túng.
“Anh ba, anh ba, để em đi mời chị ba đến đây đi.” Tiểu Thất nhìn Nguyễn Hạo Thần, gương mặt cậu ấy có vẻ hết sức kích động và trông chờ, một chữ”mời’ đã đủ để chứng tỏ sự tôn trọng của cậu ấy dành cho Tô Khiết lúc này.
“Đừng sốt ruột, mọi chuyện vẫn còn chưa xong đâu.” Đường Lăng lại cướp lời Nguyễn Hạo Thần một lân nữa.
“Còn chưa xong hả? Chưa xong cái gì? Hợp đồng đã ký rồi mà, còn có chuyện gì nữa kia chứ?” Tiểu Thất tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Thanh là người có thù tất báo, tổng giám đốc Lý chỉ có thể xem như là món khai vị mà thôi, tiếp theo mới là món chính, bởi thế màn đặc sắc vẫn còn đang đợi đằng sau đây này.” Đường Lăng tốt bụng, kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Thất.
“Đường Lăng, cậu không nói chuyện thì cũng không có ai coi cậu là đồ câm đâu.” Bây giờ Nguyễn Hạo Thần rất muốn đánh Dương Lăng một trận.
Vợ của anh là có cần Đường Lăng giảng giải hết lần này đến lần khác không?
Trong phòng riêng , Tô Khiết gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, xin hỏi ai đấy?” Lưu Cầm đang lượn lờ trong trung tâm thương mại, khi nhìn thấy số điện thoại lạ, cô ta hơi khó chịu.
“Tô Khiết.” Tô Khiết tự mình nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt của cô không có vẻ lạ thường nào cả.
“Tô Khiết?” Lưu Cầm ngạc nhiên, giọng nói của cô ta toát ra vẻ ngỡ ngàng.
Tô Khiết? Sao Tô Khiết lại gọi điện cho cô ta, không phải bây giờ cô ta đã bị tổng giám đốc Lý dằn vặt thê thảm rồi hay sao?
Tổng giám đốc Lý không lâu, nhưng thủ đoạn dẫn vặt người khác lại có rất nhiều, Tô Khiết rơi vào trong tay ông ta thì không đến trời sáng, chắc chắn sẽ không thoát thân được.