Chương
Đường Bách Khiêm gọi điện cho cô ấy mà cô ấy lại vui thế sao?
Đột nhiên anh nhận ra một điều, sự ngoan ngoãn của cô khi ở trước mặt anh đều là giả.
Tất thảy đều là giả dối hết!!
Hay, hay lắm, hay thật đấy!
Mấy ngày nay bên phía Đường Bách Khiêm không có động tĩnh gì, không thể không nói, Đường Bách Khiêm quả thật là cao thủ ẩn mình, suốt mấy hôm nay, anh ta giống như một con rùa ẩn nấp trong chiếc mai của mình, sau đó lặn ngụp vào sâu trong nước, vùi mình vào đáy bùn rồi nằm im bất động.
Cứ tình hình như vậy, cho dù trong hồ có cạn sạch nước cũng không thể nào lần ra hắn ta.
Tuy nhiên, vào lúc này, Đường Bách Khiêm lại gọi điện cho Tô Khiết?
Nguyễn Hạo Thần bất giác nghĩ đến vấn đề này, anh vây hãm Đường Bách Khiêm ở thành phố A, vậy chẳng phải cô cùng với hắn ta đang ở cùng một thành phố hay sao? Như vậy khác nào tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau?
Anh có ngốc không vậy?
“Là chị đây, chị đang ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ, chị làm rơi điện thoại rồi, điện thoại của cậu ta vừa hay ở chỗ chị, nên chị dùng điện thoại của cậu ta, chị đang gặp chút vấn đề, có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của em, lát nữa chị sẽ gửi tài liệu cho em, em xem qua giúp chị nhé” Phía đầu dây bên kia không phải Đường Bách Khiêm mà là Nhạc Hồng Linh.
Đường Bách Khiêm có một vài số điện thoại, trong đó có số điện thoại anh ta thường xuyên dùng để liên lạc với cô, lần này Đường Bách Khiêm về nước chỉ dùng có số.
“Ừm, được rồi, chị…” Tô Khiết vội nói.
“Vừa rồi tâm trạng của em hơi khác nhỉ? Xảy ra chuyện gì rồi à?” Tô Khiết muốn đổi cách xưng hô nhưng Nhạc Hồng Linh ở phía đầu dây bên kia lại đột nhiên ngắt lời cô.
“Chuyện này mà chị còn nghe ra được thì em còn có thể giữ được tí riêng tư gì nữa không đây?” Tô Khiết sửng sốt, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói có chút nũng nịu.
Không hổ danh là đàn chị, quả nhiên lợi hại như vậy, chỉ với một cuộc điện thoại thôi có thể đoán ra được tâm trạng của cô đang không ổn.
Thực ra cô còn nghĩ là mình đã che giấu tốt lắm rồi cơ.
Thấy cô thản nhiên bày ra dáng vẻ nũng nịu như vậy, Nguyễn Hạo Thần nheo mắt đầy nguy hiểm.
Kết hôn với cô đã lâu vậy rồi nhưng anh chưa bao giờ thấy cô làm nũng trước mặt mình.
Thế mà bây giờ cô lại ngang nhiên làm nũng với người đàn ông khác sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hồng Linh liền ra vẻ hóng hớt, tất nhiên là cô ta cũng rất quan tâm, bởi cô ta biết rõ một điều là chẳng có mấy chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Khiết.
“Cũng không có chuyện gì to tát, có người hãm hại em, có một tên khốn bày mưu với em, em giải quyết xong rồi” Tô Khiết cong môi, nói chuyện không chút giấu diếm.
Cô cảm thấy là trước mặt đàn chị, cô mãi mãi là một đứa đứa trẻ không bao giờ lớn, nhiều năm như vậy, may mà có đàn anh cùng đàn chị đã giúp đỡ cho cô. Trong lòng cô sớm đã coi bọn họ như người thân, vậy nên, trước mặt bọn họ, cô không bao giờ cố che giấu đi cảm xúc của mình, đặc biệt là với đàn chị.
Bình thường, mối quan hệ giữa cô với chị Hồng Linh rất tốt, rất thân thiết với nhau.
“Người nào mà lại không sợ chết thế, dám giở trò với em cơ à?” Giọng điệu của Nhạc Hồng Linh không hê có chút lo lắng nào, ngược lại lại có chút hả hê khi người khác gặp nạn, dám trêu chọc Tô Khiết, chán sống rồi hay sao?