Chương
Chỉ một ván bài đã thua sạch, tiền vốn lẫn tiền thắng được đều cúng sạch cho cô ấy, cố gắng cả ngày trời vậy mà mới chớp mắt một cái đã quay về con số không rồi.
Hơn nữa, anh ta còn có cảm giác rằng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đột nhiên anh ta có một dự cảm vô cùng khó chịu, anh ta cảm thấy ván sau anh ta sẽ rất thảm, thảm vô cùng.
Và sự thật đã chứng minh, dự cảm của cậu năm Tào rất chuẩn, ván tiếp theo và những ván sau, anh ta có đánh con gì đi nữa thì Tô Khiết cũng ù, đúng là quỷ quái mà.
“Chị ba, chị chơi ăn gian à.” Tịch Xuyên sợ xanh mặt.
“Uhm, cho nên, anh cẩn thận một chút.” Tô Khiết nhìn Tịch Xuyên bằng ánh mắt thản nhiên nhưng điều đó lại làm cho Tịch Xuyên chấn động trong lòng, đây là muốn sát phạt anh ta sao?
Vừa rồi anh ta cũng đã hùa theo anh năm để chọc chị ba, mà với tính cách của chị ấy sẽ không tha cho anh ta đâu.
Bây giờ anh ta đã ý thức rất rõ ràng rằng chị ba đúng thật là một người có thù tất báo hơn nữa còn là không chút lưu tình.
Đột nhiên anh ta cũng có một dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên, Tịch Xuyên đang nghĩ ngợi và vừa mới đánh xuống một lá, Tô Khiết liền ù, nhanh như gió.
Tịch Xuyên đột nhiên có một cảm giác khóc không ra tiếng, chẳng phải anh ta há miệng mắc quai sao? Vốn dĩ chị ba đang chuyên tâm sát phạt lão ngũ, chẳng chú ý gì đến anh ta cả vậy mà anh ta lại mồm mép tép nhảy?
“Chị ba thật là lợi hại.” Tiểu Thất nhịn không được vỗ tay, trên mặt tràn đầy sự sùng bái, giống y chang lúc sùng bái anh ba.
Sau đó, chỉ còn lại một mình Tô Khiết là ù bài, xem ra cơn giận của cô tối nay lại rất có ích, giống như cô muốn lá bài nào thì sẽ có ngay lá bài đó vậy, nhưng cô chỉ theo cậu năm Tào cùng Tịch Xuyên, đương nhiên chủ yếu vẫn là cậu năm Tào, hơn nữa ván nào cũng ù to.
Bài mà Đường Lăng đánh ra dù Tô Khiết có thể ù nhưng lại không ù khiến Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy không được vui.
Đường Lăng có ý với cô và anh ta cũng không hề che giấu điều đó, chỉ còn thiếu nước nói trắng ra cho tất cả mọi người biết nữa mà thôi, cho nên trong lòng cậu ba rất để ý.
Khi thấy Tô Khiết lại một lần nữa không ù bài của Đường Lăng, Nguyễn Hạo Thần liền nhéo mạnh vào eo cô, rõ ràng đang có ý cảnh cáo cô.
Toàn thân Tô Khiết cứng đờ, đang định quay lại nhìn anh nhưng nhớ lại lúc nãy đã không cẩn thận mà hôn lên mặt anh nên cô lại nhịn xuống, có điều cô vẫn không hiểu mình đã đắc tội anh ấy chỗ nào nữa?
Lẽ nào vì cô thắng quá hăng, quá tàn nhẫn khiến anh ấy không thể xem nữa sao?
Nhưng cũng chưa chắc bởi cô nghĩ nếu đổi lại là anh ấy thì có khi anh ấy còn chơi ác hơn cả cô.
Tô Khiết tự nhủ nhất định là còn có chuyện gì khác nữa, nhưng nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.
Đường Lăng nhìn Tô Khiết, anh ta vẫn cười như trước, nụ cười phơi phới như gió xuân nhưng lại khiên cho người ta có cảm giác hàm ý sâu xa.
Cậu năm Tào buồn bực cực độ, thấy mình bị thua nhiều tiền như vậy mà muốn gỡ lại thì không có khả năng, tuy nhiên, chí ít cũng không thể nghẹn khuất như vậy được, đường nào cũng thua thì phải nói cho sướng cái miệng.
“Cuộc sống sau hôn nhân của anh chị ba có ân ái không?” Cậu năm Tào quyết định chơi trò đê tiện, hỏi một câu, lúc hỏi anh ta còn nhìn Nguyễn Hạo Thần, kỳ thật dựa theo những gì anh ta biết trước đó cùng với những chuyện mà anh ta vừa mới quan sát được thì không khó gì để đoán ra tình trạng của hai người họ sau hôn nhân.
Cho nên, những lời này là anh ta cố ý hỏi.