Chương
“Ừm, đúng là tôi có chuyện gấp.” Nguyễn Hạo Thần thẳng thắn thừa nhận.
“Được rồi, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa, tôi cũng sắp lên máy bay rồi, vậy tôi đi trước nhé.” Ông Chu là người thức thời, lúc nãy hai người đã nói xong chuyện quan trọng rồi, tất nhiên sẽ ý thức được là mình nên rời đi rồi.
“Được, để tôi bảo thư ký Lưu tiễn ông.” Nguyễn Hạo Thần đứng dậy tiên khách, thái độ ôn hòa hơn bao giờ hết, tiễn người đi rồi, anh mới có thể nhanh chóng quay về gặp vợ anh.
Ông Chu liếc nhìn anh rồi khẽ nhướng mày lên, lâu ngày không gặp, anh đã trở nên khiêm tốn lễ phép thế à?
Nhưng một giây sau, Nguyễn Hạo Thần đã vội vàng rời đi rồi.
Ông Chu hơi sửng sốt, được rồi, xem như lúc nãy ông chưa nói gì đi.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng quay về phòng, vốn tưởng rằng có lẽ cô vẫn chưa dậy đâu, nhưng vừa bước vào phòng đã nhận ra trên giường trống trơn, không hề có bóng dáng của cô.
Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, người đâu rồi?
Cô dậy rồi ư?
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng tìm khắp phòng, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, mặt anh hơi trầm xuống, cô đi đâu rồi?
Chẳng lẽ cô lại chạy trốn như năm năm trước ư?
Năm năm trước, sở dĩ anh để cô chạy trốn là vì anh không biết cô là ai, nhưng giờ cô cảm thấy cô có thể trốn thoát sao?
Nhưng Nguyễn Hạo Thần thấy quần áo anh chuẩn bị cho cô đã biến mất, rõ ràng cô còn dùng qua bữa sáng nữa, nếu cô bỏ trốn, không thể nào quan tâm đến việc ăn sáng được.
Sắc mặt anh bỗng dịu lại ngay, rồi mở camera trong phòng ra.
Sau vụ việc năm năm trước, Tịch Xuyên đã lắp camera trong phòng anh, nói đề phòng ngộ nhỡ, nhưng từ đó trở đi, anh chưa từng ở lại đây, tối qua là vì cô quá ầm ĩ khi ở trên xe, đúng lúc lại gần nơi này, anh cũng muốn thử phản ứng của cô, nên anh mới đưa cô đến đây.
Còn về chuyện camera giám sát, anh chưa từng sử dụng nó, nhưng lần này anh cảm thấy nó hơi có ích.
Anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô có phản ứng gì sau khi tỉnh dậy? Rốt cuộc cô đã đi đâu rồi?
Giờ Tô Khiết đang trên đường đi làm, điện thoại cô lại vang lên tiếng chuông thúc giục.
Tô Khiết nhìn màn hình điện thoại rồi cười lạnh, bà mo già này thật tàn nhẫn mà, tối qua bảo Lưu Cầm tính kế cô, sáng nay lại ra sức giục cô đi làm, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Thật ra hôm nay cô thật sự rất rất mệt, hơn nữa toàn thân đều đau nhức, cô thật sự không muốn đi làm, nhưng Nguyễn Hạo Thần đã đi làm rồi, hơn nữa cô nhớ anh đã cho cô lựa chọn hoặc đi làm hoặc phải ngủ cùng phòng với anh.
Mặc dù tối qua hai người đã ngủ cùng nhau rồi, nhưng cô không muốn sau này ngày nào cũng ngủ cùng anh, nên cô vẫn chọn đi làm.
Huống hồ, có lẽ Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết chuyện cô bị tính kế tối qua, có những chuyện cô không muốn nói cho anh biết, vì cô có thể hoàn toàn tự giải quyết.
Tô Khiết không nghe máy, mà để mặc chuông vang lên, rồi điện thoại cô hết pin, tự tắt nguồn luôn, cuối cùng cả thế giới cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Tô Khiết nhớ tối qua cô uống say, nên điện thoại không được sạc pin, đành phải đợi cô đến công ty rồi sạc vậy.
Nguyễn Hạo Thần xem camera giám sát, thấy Tô Khiết bị chuông điện thoại đánh thức, cô nghe máy xong thì thức dậy rời đi.