Chương
Nhưng Liên Cung không gửi tin nhắn nào tới nữa, mà ngược lại điện thoại cậu ba Nguyễn bỗng đổ chuông.
Cậu ba Nguyễn nhìn tên người gọi trên màn hình, ánh mắt khẽ híp lại, rồi liếc nhìn cửa phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy, sau khi xác nhận Tô Khiết vẫn đang tắm, anh mới cầm điện thoại lên nghe.
“Đại ca, em đã điều tra ra rồi.” Điện thoại vừa kết nối, đối phương đã lên tiếng ngay, hình như giọng nói còn mang theo chút khác thường nhàn nhạt.
“Cậu nói thử xem.” Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt lại, ánh mắt ẩn chứa một tia sáng, câu nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại quả quyết dứt khoát.
Anh không ngờ rằng sẽ điều tra ra nhanh như vậy.
“Chuyện Liên Cung làm hơi phức tạp, cũng có chút…” Cố Ngũ hơi ngập ngừng, rõ ràng hơi kiêng kỵ nên nói: “Đại ca, em đã gửi tài liệu qua email anh rồi, hay là anh xem qua trước đi.”
“Không cần đâu.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần từ chối ngay, giờ sự ngông cuồng, ngang ngược của anh đã đạt đến cực hạn, làm người khác nhìn mà phát khiếp.
Mặc kệ Liên Cung đã làm ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
Anh đã cảnh cáo Liên Cung rồi, nhưng nếu anh ta không nghe thì đừng trách anh.
Trước giờ anh chưa từng chừa lại một con đường cho kẻ địch, lúc nào cũng đánh một đòn mất mạng, huống hồ lần này còn là tình địch, nếu anh nương tay chẳng phải đi ngược với ý trời à.
“Vậy chúng ta còn xuống tay với anh ta nữa không ạ?” Cố Ngũ thầm nuốt nước miếng, hình như giọng nói cũng thận trọng hơn, anh nhận ra gần đây đại ca ngày càng điên cuồng hơn rồi.
Đại ca không thèm xem xét, không cần biết tình huống gì đã…
“Cậu nói thử xem?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt, hình như trong mắt ẩn chứa một ý cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo, ngông cuồng đến vô hạn.
Nếu lúc nãy Liên Cung không gửi tin nhắn cho Tô Khiết, có lẽ anh sẽ chừa lại chút tình cảm, nhưng giờ…
“Em hiểu rồi.” Cố Ngũ thâm hít sâu một hơi, mặc dù lúc trước anh hơi kiêng kỵ, nhưng nếu đại ca đã quyết định, đương nhiên anh phải kiên quyết làm theo rồi.
“Tôi sẽ qua đó ngay.” Nguyễn Hạo Thần lại liếc nhìn phòng tắm, Tô Khiết vẫn chưa ra ngoài, anh cảm thấy anh đích thân xử lý chuyện này sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.
“…” Cố Ngũ sửng sốt, đại ca muốn đích thân tới đây ư? Lần này đại ca thật sự coi trọng chuyện này rồi.
Haizz, Liên Cung này chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào đại ca nhà anh, hơn nữa còn ngang nhiên cầu hôn vợ đại ca như thế, chẳng phải muốn chết à?
Người ta đều nói gặp mặt tình địch sẽ tức đỏ mắt, đến lúc hai người gặp mặt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa? Chắc chắn sẽ rất kịch liệt đó.
Anh vừa nghĩ đến đã thấy kích động rồi.
“Anh đi ra ngoài một lát nhé.” Nguyễn Hạo Thần đi tới trước cửa phòng tắm, rồi gõ cửa nói.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại, Tô Khiết im lặng một lúc mới lên tiếng đáp: “Vâng.”
Nghe giọng của cô hơi kéo dài, như thể đang nghĩ điều gì đó đến thất thần.
Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, bỗng luyến tiếc không muốn đi nữa, trước đây, anh không hề biết rằng, sẽ có lúc mình lại không nỡ rời đi thế này.
Anh đã thay đổi rất nhiều chuyện với cô rồi.
Tô Khiết không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh, nên khẽ nhíu mày, cô đợi một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chẳng phải anh định đi ra ngoài à?”