Chương
Chị Lưu không dám nghĩ tới nữa.
Nhưng lúc đi qua thư phòng, Nguyễn Hạo Thần bỗng dừng bước, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, nên ngẫm nghĩ một lát rồi tiến vào thư phòng lấy ít đồ, sau đó mới đi tới phòng Tô Khiết.
Cậu ba Nguyễn mở cửa ra, nhưng không thấy bóng dáng Tô Khiết, có điều trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, điều này chứng tỏ cô đang tắm.
Cậu ba Nguyễn giấu đồ trong tay mình vào chiếc tủ đầu giường, rồi ngồi trên giường đợi Tô Khiết, nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo của mình, khóe miệng anh không khỏi cong lên, hiện rõ sự đắc ý.
Đợi cô ra ngoài, anh sẽ có thể…
Trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng nước chảy, Tô Khiết vẫn đang tắm, cậu ba Nguyễn yên lặng lắng nghe mọi tiếng động trong phòng tắm.
Chuẩn bị… thời cơ hành động!
Trước giờ Tô Khiết luôn chú trọng hiệu quả làm việc, nên tắm cũng không lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại rồi.
Cậu ba Nguyễn đứng dậy, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng tắm, nhưng không hề đi vào, cũng không lên tiếng, mà cứ ngoài cửa đợi cô như thế.
Tô Khiết lau người rôi mặc váy ngủ vào, định mở cửa phòng tắm ra.
Cô còn chưa ra khỏi phòng tắm, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ tình huống, đã bị cậu ba Nguyễn ôm vào lòng rồi.
Không đợi cô phản ứng lại, cậu ba Nguyễn đã cúi đầu hôn cô.
Anh hành động quá bất ngờ, thậm chí Tô Khiết còn không thấy rõ bóng dáng của anh, tất nhiên mới đầu cô hơi sửng sốt, nhưng cô biết ngoài anh ra, không ai có thể tiến vào phòng cô, cũng không ai làm thế với cô.
Cô đã bắt đầu quen dần với hành động này của cậu ba Nguyễn.
Mấy ngày nay, anh luôn làm như vậy, nên cô không quen cũng khó.
Nhưng một giây sau, người Tô Khiết hơi cứng đờ.
“Anh, anh uống rượu à?” Tô Khiết rất mẫn cảm với rượu, giờ anh hôn cô thế này, làm cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng rồi.
Anh uống rượu xong thì hôn cô? Anh muốn làm gì thế?
“Cũng không nhiều lắm, anh chỉ uống hai ly rượu vang thôi, không sao đâu.” Cậu ba Nguyễn mỉm cười, rõ ràng lúc nãy anh uống hai chai rượu vang một cách thô bạo, vậy mà giờ lại nói chỉ uống hai ly, bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh thật sự càng ngày lợi hại hơn rồi.
“Anh uống rượu rồi thì đừng hôn em, cũng đừng tới gần em, anh tránh xa em ra đi, đầu em hơi choáng…” Tô Khiết vươn tay muốn đẩy anh ra xa.
Cảm giác choáng váng này làm cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ được, cũng làm cô mất đi cảm giác an toàn.
“Em đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Giờ chắc chắn cậu ba Nguyễn không thể rời xa cô được, anh chính là muốn cô như vậy.
Tay anh ôm chặt eo cô, kéo cả người cô vào lòng anh, môi anh lại dán lên môi cô lần nữa, mặc dù Tô Khiết luôn né tránh, làm anh không thể hôn thẳng lên môi cô, nhưng hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh không ngừng phả lên mặt cô, tất nhiên cô sẽ bị ép hít vào không ít.
Tô Khiết lườm anh ngay, vì có anh ở đây nên cô mới sợ hơn đó.
Anh chính là một con sói, tràn đầy nguy hiểm.
Cô cảm thấy anh đang cố ý làm thế, có lẽ sau chuyện lần trước, anh đã biết cô vừa chạm vào rượu sẽ say.