Chương
“Vợ muốn nói gì cũng được, nhưng tôi chỉ cầm thú với một mình vợ tôi mà thôi…” Cậu ba Nguyễn không hề tức giận, cười càng hả hê.
“Nguyễn Hạo Thần, anh im miệng lại.” Tô Khiết đỏ mặt lên, cô thật sự không nghe nổi nữa, người này càng nói càng đi xa.
Cậu ba Nguyễn rất nghe lời im lặng, nhưng miệng cậu ba Nguyễn lại không dừng lại, môi anh hôn nhẹ lên tai cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng lộn xộn, em muốn nói chuyện với anh.” Tô Khiết hơi dùng sức tránh anh ra rồi đi về phía trước mấy bước cách anh một chút.
“Tôi cũng đang làm chuyện đứng đắn.” Cậu ba Nguyễn rất không vui vì cô cách xa, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.
Tô Khiết trừng mắt nhìn anh một cái, cô không để ý đến anh, cầm một bản thỏa thuận đặt trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Bản thỏa thuận này có hiệu lực không?”
“Đương nhiên là có.” Con ngươi Nguyễn Hạo Thần lóe lên, không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ cô phát hiện điều gì?
Thật ra sáng nay phản ứng cô nhìn bản thỏa thuận này khiến anh rất bất ngờ, cho nên trong lòng anh vẫn có chút lo lắng, cho nên lúc này cô đột nhiên hỏi làm cho anh có cảm giác sợ khiếp vía.
“Ừ”” Tô Khiết gật đầu, chỉ khẽ lên tiếng cũng không nói gì nữa, trên mặt không có gì khác thường.
Sau đó cô cất bản thỏa thuận đi, nhưng lần này cô không cố giấu giếm nữa, mà đặt bản thỏa thuận vào tủ đầu giường.
Nếu có hiệu lực thì mọi chuyện dễ dàng hơn, cô vốn không muốn chờ tới kỳ hạn một năm, cô vẫn nghĩ cách nhanh chóng giải quyết chuyện cổ phần Nguyễn Thị thông qua ông cụ Nguyễn, sau đó sẽ đưa hai bé cưng rời đi.
Cho nên đối với cô thì bản thỏa thuận mới hay bản thỏa thuận cũ cũng không có gì khác nhau.
Đương nhiên cô cũng biết nếu muốn làm cho ông cụ Nguyễn giao cổ phân Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Cô thấy ông cụ Nguyễn cũng không định buông tay, không muốn giao Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa cô biết rõ ông cụ Nguyễn vô cùng cực kỳ không hài lòng mình, cho nên cô làm chuyện càng khó khăn hơn.
Nhưng cho dù khó thế nào thì cô vẫn phải làm, bởi vì hiện tại đây là con đường duy nhất.
Mà cô tự nhiên cũng có cách của mình, nhưng cách này cân phải đi từng bước một.
Lúc này Tô Khiết càng bình tĩnh, cậu ba Nguyễn càng lo lắng, anh cảm giác bản thỏa thuận lần này vẫn chưa đủ, anh cảm thấy, anh cần phải đê phòng tốt hơn.
Cho nên hiện tại là thời điểm tranh thủ từng phút từng giây…
Thật ra lúc nãy trong phòng sách, Nguyễn Hạo Thần đã làm không ít chuyện.
Ví dụ như anh điều thư ký Lưu đến nước R một thời gian, thư ký Lưu tạm thời không thể quay về được, cho nên cô muốn tìm thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn là việc không thể thực hiện được.
Anh cũng đã sắp xếp ông cụ bên kia rồi, hiện tại anh chuyển mười phần trăm cổ phần Nguyễn Thị đang nắm giữ sang cho mẹ.
Anh rất hiểu ông cụ, cho nên anh biết ông cụ sợ nhất điêu gì, chán ghét nhất cái gì, không đồng ý chuyện gì.
Vì thế anh biết từ đó ông cụ tuyệt đối không chuyển cổ phần Nguyễn Thị sang cho mình.