CHƯƠNG
“Em cứ muốn ly hôn như vậy?” Nguyễn Hạo Thần nghe cô cứ luôn miệng nói ly hôn thì lông ngực bắt đầu đau, không, không chỉ là đau ngực mà còn đau đầu.
Cô không chỉ muốn ly hôn với anh, còn muốn anh cưới người phụ nữ khác, còn muốn anh và phụ nữ khác sinh con, cô nghĩ thật là chu đáo.
Tô Khiết nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: ‘Không phải vấn đề em muốn hay không, mà chúng ta đã sớm quyết định, trên bản thỏa thuận viết rất rõ, đúng rồi, lần trước anh uống rượu xong hôn em, thừa dịp em mơ màng ký vào bản thỏa thuận mới, trên bản thỏa thuận mới viết rõ chỉ cần anh lấy được cổ phần Nguyễn Thị, chúng ta sẽ lập tức ly hôn, hơn nữa anh còn nhấn mạnh, nếu lúc đó anh không ở thành phố A hoặc là không bận rộn, em có thể tìm thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn.”
Tô Khiết nhớ rất rõ bản thỏa thuận, cũng phân tích rất triệt để.
Ngày đó cô có chút mơ hồ, cho nên cô cho rằng hoàn toàn là ý của Nguyễn Hạo Thần, cũng không biết mình đã nói ra, cô cũng hoàn toàn không biết cô đã ép Nguyễn Hạo Thần phải chọn một trong hai kết quả.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cứ nhìn cô như vậy, sao lại biến thành ý của anh rồi?
Cái gì nói là anh nhấn mạnh? Rõ ràng là ý của cô, cô ép anh đồng ý.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ nhúc nhích, muốn giải thích cho mình, nhưng đúng lúc này Tô Khiết đột nhiên nói thêm một câu làm cho cậu ba Nguyễn lập tức im lặng.
“Mặc dù chuyện này là do anh thừa dịp lúc em mơ mơ màng màng rồi cho em ký, nhưng em chấp nhận, cũng sẽ tuân thủ.” Lúc Tô Khiết nói những lời này thật ra cũng không có quá nhiều cảm xúc khác thường, nhưng trong lòng cậu ba Nguyễn lại có quỷ, lập tức chột dạ.
Cậu ba Nguyễn cứ như vậy bị nghẹn họng, một câu nói thừa dịp lúc cô mơ mơ màng màng của cô đã khiến cậu ba Nguyễn nghe xong có chút kinh hãi.
Liên quan đến chuyện thỏa thuận, mặc dù cô không nói ý muốn tính sổ, nhưng rõ ràng là cô rất có ý kiến với chuyện này, chỉ là tính cách của cô quyết định, phương thức biểu đạt của cô khác biệt so với người thường.
Cậu ba Nguyễn đột nhiên cảm thấy anh đào một cái hố to, không để cô nhảy vào, ngược lại tự khiến chính mình vùi vào trong.
“Nếu không lấy được Nguyễn Thị, cả đời cũng không thể ly hôn!” Cậu ba Nguyễn suy nghĩ, cho dù chôn anh, anh cũng phải kéo cô cùng một chỗ, muốn chôn cũng phải chôn hai người cùng nhau.
Đương nhiên, lời này của cậu ba Nguyễn là muốn thăm dò cô, lúc anh nói đến hai chữ cả đời thì đặc biệt nhấn mạnh, muốn xem phản ứng của cô.
Đương nhiên, giờ phút này, cậu ba Nguyễn cũng âm thầm quyết định, bất kể cùng cách thức gì, anh cũng sẽ không thể để Nguyễn Thị rơi vào tay mình.
Nếu thực sự không được, anh sẽ dứt khoát hủy đi Nguyễn Thị, vậy anh sẽ vĩnh viễn không có được, anh và cô sẽ mãi mãi không bao giờ ly hôn.
Dùng Nguyễn Thị để đối lấy một người vợ, vô cùng đáng giá.
Lúc Tô Khiết nghe thấy anh nói câu cả một đời, đôi mắt cô lóe lên, khóe môi lập tức mím lại, nếu cả đời không thể ly hôn, vậy chẳng phải cả đời cô đều phải ở bên anh sao?
Vậy hai bảo bối của cô phải làm sao bây giờ?
Cô là một người mẹ có hai đứa con, so với việc ở bên anh, cô lại càng muốn ở cùng với hai bảo bối của mình.
Hai bảo bối của cô ngoan ngoãn và đáng yêu đến mức nào, không như anh, âm hiểm và xấu bụng, càng ngày càng vô lại, càng ngày càng lưu manh.