CHƯƠNG
Nguyễn Hạo Thần lại thật sự không muốn tiếp tục giày vò, chỉ nắm tay cô ôm ngang hông, chưa hề buông lỏng.
Lúc đầu, Tô Khiết cảm giác có chút không quen, cô thử di chuyển mấy lần, nhưng sau đó phát hiện anh lại ôm chặt hơn, cuối cùng cô chỉ có thể chọn cách từ bỏ, anh thích ôm thì để anh ôm, dù sao chỉ cần anh không làm loạn lên là được.
Một đêm này, Tô Khiết ngủ rất say.
Ngày hôm sau, điện thoại di động để bên giường của Nguyễn Hạo Thần vang lên, anh mở to mắt nhìn Tô Khiết một chút, thấy Tô Khiết vẫn chưa tỉnh, anh nhanh chóng cầm điện thoại, vốn định cúp máy, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại, anh suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nghe máy.
Bây giờ anh đã hoàn toàn không còn muốn Nguyễn Thị, nếu đã không muốn Nguyễn Thị thì công ty của anh chắc chắn phải quản lý tốt, nếu không anh lấy cái gì để nuôi bà xã?
“Tổng giám đốc, ngài nên tới đây một chuyến, có rất nhiều chuyện lớn trong công ty cần ngài xử lý, bây giờ phó giám đốc Tịch đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của anh ta, hơn nữa phó giám đốc Tịch vẫn không lộ diện, nếu ngài không tới, tôi thật sự không chống đỡ nổi!” Thư ký Lý gấp gáp đến phát khóc, tình huống thế này xưa nay chưa từng phát sinh, đây là tổng giám đốc của anh ta sao?
“Ừm, tôi biết rồi!” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng trả lời một câu, vì nuôi bà xã, anh phải cố gắng làm việc thật tốt mới được.
Vậy nên, anh quyết định phải xử lý chuyện của công ty một chút, nhưng anh quyết định đưa cô cùng đi, miễn cho lúc anh không ở đây, cô vụng trộm làm điều gì đó.
Thỏa thuận mới này được ký bằng một cây bút đặc thù do anh chuẩn bị, những chữ kia một tháng mới có thể biến mất, nên anh phải đảm bảo trong một tháng này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cậu ba Nguyễn cảm thấy bây giờ cách tốt nhất chính là để cô luôn luôn ở bên cạnh anh, chỉ cân cô không rời khỏi tầm mắt của anh thì cô sẽ không có cơ hội làm những chuyện khác.
Khóe môi cậu ba Nguyễn chậm rãi cong lên, sau đó hơi nghiêng người, hôn Tô Khiết lúc này vẫn đang ở trong ngực anh.
“Ừm.” Tô Khiết đang ngủ say, bị anh quấy rối như vậy, lông mày theo bản năng nhíu lên, nhưng đôi mắt vẫn không mở ra, chỉ theo bản năng phản ứng giơ tay lên, hung hăng chụp về phía anh.
Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không ngờ lúc Tô Khiết nửa tỉnh nửa mê sẽ phản ứng theo bản năng ra tay đánh người, vậy nên anh hoàn toàn không phòng bị chút nào.
Sau đó một cái tát của Tô Khiết trực tiếp đập vào gáy cậu ba Nguyễn, trong lúc nhất thời, cậu ba Nguyễn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, anh cảm thấy có lẽ đã bị cô đập đến mức chấn động não.
Cậu ba Nguyễn làm thế nào cũng không ngờ, anh trộm một cái hôn mà lại bị đánh đến mức chấn động não!
Một giây sau, Tô Khiết đột nhiên mở mắt, nhìn Nguyễn Hạo Thần đang ôm lấy cái gáy trừng mắt nhìn cô, âm thầm hít sâu một hơi.
Vừa rồi cô đánh anh sao?
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, ai bảo anh hôn trộm cô nhân lúc cô đang ngủ?
Đột nhiên cô phát hiện ra, tính cảnh giác của cô đã thấp đi, vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô không phải là tỉnh dậy sao?
Vì sao không phải cô tỉnh dậy trước tiên?
Nhưng xem ra phản ứng bản năng của cô vẫn còn, chỉ là nhìn bộ dáng này, hình như cô ra tay hơi nặng.
“Anh không sao chứ?” Thấy anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói chuyện, Tô Khiết thật sự có chút lo lắng, cô sẽ không đánh anh thành tên ngốc rồi chứ?