CHƯƠNG
Tô Khiết nghĩ rằng chỉ cần Nguyễn Hạo Thần đồng ý không đưa cô đi công tác cùng thì những chuyện khác cô có thể xem xét nhượng bộ anh.
Lúc này nhìn thấy cô như vậy cậu ba Nguyễn lại vô cùng kinh hãi, nhịp tim cũng chậm mất nửa nhịp.
Anh vẫn luôn biết cô có một mặt đáng yêu nhưng anh chưa từng nghĩ đến cô lại đáng yêu đến mức như vậy.
Vẻ khêu gợi này quả nhiên là vô địch.
Giọng nói mềm mại này khiến trái tim anh như muốn vỡ vụn.
Có một khoảnh khắc nào đó anh đã thật sự muốn đồng ý với cô.
“Tôi muốn em cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh tôi.” Nhưng cậu ba Nguyễn biết rõ anh không thể đồng ý, không thể bị cô mê hoặc được.
Ánh mắt Tô Khiết trầm xuống, có một phút giây nào đó cô thật sự muốn hung hăng cắn anh một cái, cô đã làm anh vui lòng như thế rồi mà anh vẫn còn vô tình từ chối cô.
Sao trái tim của người đàn ông này lại cứng rắn như vậy chứ, cô đoán chắc chắn trái tim anh được làm từ tảng đá rồi.
Nếu đổi lại là bảo bối Minh Hạo nhà cô thì chắc chắn cho dù cô đưa ra yêu cầu gì thì bảo bối Minh Hạo nhà cô đều sẽ đồng ý mà không có chút do dự.
Cô cảm thấy lời anh vừa mới cường điệu lên kia chính là vấn đề hàng đêm chứ không phải ngày ngày…
Mẹ kiếp, Tô Khiết đột nhiên phát hiện ra lời này nghĩ như thế nào đều có vấn đề.
Cậu ba Nguyễn đã sớm không còn là cậu ba Nguyễn lạnh lùng và kiêu ngạo ngày nào nữa rồi.
Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh anh.
“Đứng dậy, mặc quần áo, chúng ta còn phải ra sân bay nữa.” Nguyễn Hạo Thần chủ động bỏ qua ánh mắt hung ác hận không thể trừng chết được anh kia, quả thực đem cô từ trên giường đỡ lên.
Tô Khiết ngồi yên bất động, không hề phối hợp một chút nào, cô đang muốn âm thầm phản kháng anh.
“Em muốn tôi mặc giúp em à?” Nguyễn Hạo Thần sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô, trong lòng anh âm thầm buồn cười cho rằng trước giờ cô hay thẹn thùng nên đang cố ý trêu chọc anh.
Nhưng lần này Tô Khiết lại không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, vẫn duy trì tư thế ngồi mà sau khi anh dìu cô dậy như cũ.
Mẹ kiếp, muốn uy hiếp cô à? Cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp mình.
Chỉ có điều anh chưa phát hiện ra dùng chuyện như vậy để uy hiếp cô là quá ngây thơ rồi sao?
Cô đã ngủ với anh biết bao nhiêu lần rồi, chỗ nào trên người cô mà anh chưa từng nhìn qua, anh dùng chuyện mặc quần áo cho cô này sao có thể uy hiếp được cô?
Tô Khiết cho rằng tốt nhất là có thể kéo dài thời gian thêm một chút, không tới sân bay kịp là tốt nhất, đương nhiên nếu như làm anh cảm thấy phiền rồi anh tự mình đi thì lại càng tốt hơn.
Rõ ràng không thể không nói ý nghĩ của Tô Khiết thật là quá tốt đẹp.
Nguyễn Hạo Thần muốn cười nhưng anh biết giờ phút này anh không thể cười được cho nên anh phải cố nhẫn nhịn, thì ra lúc vợ anh phát cáu là như vậy!!
Ừm, quả nhiên không giống bình thường.
“Vợ à, em muốn tôi mặc quần áo giúp em tôi đương nhiên là cực kỳ vui lòng nhưng sắp hết thời gian mất rồi, Thư ký Lưu đã chờ sẵn ở ngoài cửa rồi, như vậy đi, trước hết em mặc tạm bộ đồ ngủ này vào chờ lát nữa lên xe rồi tôi sẽ thay ra giúp em.” Lúc Nguyễn Hạo Thần nói lời này thật đúng là đem một bộ quần áo ngủ gần như không có quá nhiều vải vóc tới, mặc lên trên người Tô Khiết.