CHƯƠNG
“Vị hành khách này, xin cô trở lại chỗ ngồi của mình.” Tiếp viên hàng không lườm cô gái xinh đẹp một chút, cho dù đã được huấn luyện tốt đi nữa cũng không thể nào che giấu được sự trào phóng nơi đáy mắt, quả nhiên là người phụ nữ này bị bệnh mà.
Cô ta tin hay không thì có liên quan gì?
Chuyện giữa vợ chồng nhà người ta thì mắc mớ gì đến cô ta?
“Tôi không tin, chắc chắn là do cái người xấu xí đó…” Cô gái xinh đẹp không cam tâm, đồng thời cử chỉ lại điên rồ, vẫn còn đang mắng Tô Khiết.
Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần chậm rãi nheo lại, vốn dĩ anh tưởng vợ mình đã ra tay trước, anh còn tưởng là chuyện này sẽ trôi qua như vậy.
Đương nhiên chủ yếu là do cách làm lúc nãy của vợ anh đã làm cho anh cảm thấy vui mừng, nếu như không phải nhờ người phụ nữ này thì anh tuyệt đối không thể nhìn thấy được dáng vẻ lúc nãy của vợ anh, cho nên anh mới không tính toán với người phụ nữ này, nhưng mà không ngờ đến người phụ nữ này lại càng ngày càng được voi đòi tiên.
Vợ của Nguyễn Hạo Thần anh mà cô ta có thể mắng được hả?
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại quét nhìn cô gái xinh đẹp một chút, chỉ là như vậy liền để cho cô gái xinh đẹp không nhịn được mà run rẩy. Trong nháy mắt đó, cô gái xinh đẹp đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả da gà.
Sau đó, Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía tiếp viên hàng không, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Nói với cơ trưởng của các người là cô gái này muốn nhảy dù trên không trung, nhớ là bay đến chỗ cao nhất thì đẩy cô ta một cái.”
“Hả?” Tiếp viên hàng không sửng sốt, nhưng mà lập tức hiểu ý của anh, vậy mà cũng không thèm hỏi ý của cô gái xinh đẹp liên quay người muốn rời đi, hiển nhiên là thật sự tính đi nói với cơ trưởng của bọn họ.
Tiếp viên hàng không là người thông minh, hiểu sự giận dữ của người đàn ông ở trước mắt, nhưng mà cũng hiểu rõ là người đàn ông này chỉ muốn hù dọa cô gái xinh đẹp đó một chút thôi.
Đây là máy bay chở hành khách, cho dù cô gái xinh đẹp này thật sự muốn thử nhảy dù trên không trung, bọn họ cũng không có điều kiện để cung cấp như vậy.
Nhưng mà cô gái xinh đẹp này lại tưởng thật, rõ ràng cô gái xinh đẹp này còn là một người không có đầu óc.
“Tôi không có, không có đâu!” Cô gái xinh đẹp bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi, cô ta nhớ đến cái nhìn lúc nãy Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta, cô ta run rẩy mãnh liệt, đột nhiên cảm giác được người đàn ông này muốn giết cô ta.
Nói cái gì mà nhảy dù trên không trung? Cô ta cảm thấy là câu nói đẩy cô một cái của anh mới là thật, chắc chắn là anh muốn giết cô ta.
Lúc này, ánh mắt của anh càng trở nên đáng sợ hơn, đó chính là sát ý không hề che giấu.
“Không, tôi muốn đi xuống, tôi muốn xuống máy bay.” Cô gái xinh đẹp còn không đợi tiếp viên hàng không rời đi thì liên trực tiếp quay người chạy.
Khóe miệng của tiếp viên hàng không kịch liệt kéo ra, xem ra người phụ nữ lúc nãy thật sự có bệnh rồi.
“Thưa anh, thưa cô, thật sự xin lỗi. Lúc nãy đã quấy rầy hai người rồi, tôi sẽ phục vụ cho hai người trong suốt chuyến bay này…” Tiếp viên hàng không lại chuyển hướng về phía Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết lần nữa, mang theo nụ cười lễ phép trên mặt, chỉ là lúc nhìn về phía Tô Khiết trong mắt đã có nhiều tia sáng hơn.
“Cô, cô là Ảnh hả?” Đúng lúc Tô Khiết cũng nhìn về phía cô ta, hai mắt chớp nháy, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng vậy, Tô Khiết, đã lâu không gặp.” Thật ra thì Liêu Ảnh đã nhận ra Tô Khiết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, dù sao thì tàn nhang ở trên mặt của cô cũng quá dễ dàng nhận ra.