CHƯƠNG
Sự uy hiếp trong lời nói của anh lại rõ ràng hơn bất cứ thứ gì.
Thư ký Lý bị dọa đến nỗi hai chân cũng nhịn không được mà run lên.
Tô Khiết dừng bước không hề động, chỉ là đầu cúi xuống thấp hơn, hai tay nắm lại với nhau, dùng sức xoa xoa, dường như là rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Thư ký Lý cảm thấy loại tình huống này, nếu như anh ta cứ đi như thế để lại một mình trợ lý Tô ở đây thì thật sự quá không trượng nghĩa, anh ta không thể làm những chuyện không trượng nghĩa như vậy được.
“Tổng giám đốc, dù sao trợ lý Tô cũng là con gái, hơn nữa cũng là người đã kết hôn, chông của cô ấy là một người đàn ông ích kỷ, còn có khuynh hướng bạo lực, nghe nói những người có khuynh hướng bạo lực thì đều rất tàn nhẫn…” thư ký Lý âm thầm hít một hơi, sau đó kiên trì khuyên tổng giám đốc nhà mình.
Những lời nói này là thư ký Lý vừa mới tổng kết được từ trong ý của Tô Khiết, không thể không nói, thư ký Lý đã bắt lấy tất cả những “tinh túy” trong lời nói lúc nãy của Tô Khiết.
Tô Khiết nghe thấy lời nói này của thư ký Lý thì liên giật mình, cô thật sự không ngờ đến thư ký Lý sẽ nói như thế. Cô nhịn không được mà võ tay cho anh ta ở trong lòng, nhưng mà cũng không nhịn được mà âm thầm câu nguyện cho anh ta. Anh ta lại dám máng tổng giám đốc nhà mình hẹp hòi ở trước mặt của tổng giám đốc nhà mình, mắng tổng giám đốc nhà mình có khuynh hướng bạo lực, măng tổng giám đốc nhà mình tàn nhẫn, lá gan này của anh rất lớn nha!
Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần chậm rãi nâng lên nhìn vê phía thư ký Lý, ánh mắt đó thoáng nhìn thì trông rất bình thản, bình thản như không mang theo bất cứ cảm xúc gì, nhìn kỹ thì cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không hề gợn sóng tí nào.
Chỉ là thư ký Lý lại cảm thấy bản thân mình dường như bị rơi vào trong hầm băng ngay tức thì, trong lúc nhất thời từ đầu đến chân đều hoàn toàn lạnh cóng, dường như là máu chảy toàn thân cũng đông cứng lại, không có một chút nhiệt độ.
“Cho nên tổng giám đốc vẫn nên để cho trợ lý Tô về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Nhưng mà thư ký Lý vẫn nói hết lời của mình ra.
Không phải là thư ký Lý lớn gan không sợ hãi, mà lúc này thư ký Lý đã bị dọa đến nỗi đầu óc dừng chuyển động, đình chỉ suy nghĩ, lời nói kia căn bản chỉ là nói cho xong theo bản năng.
Đột nhiên Tô Khiết lại muốn cười, nhưng mà cô cảm giác bây giờ thư ký Lý lại vì cô mà “không tiếc mạng sống”, nếu như cô bật cười vào lúc này, thế thì cô lại không nhân từ. Hơn nữa nếu như cô cười vào lúc này thì sẽ lộ tẩy, đoạn kịch này sẽ không thể diễn tiếp được nữa.
Thư ký Lý này quả nhiên giống như cái cảm giác lân đầu tiên mà cô nhìn thấy anh ta, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, hơn nữa rất cố chấp, cực kỳ bướng bỉnh.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi đổi, nhìn về phía Tô Khiết, nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết, hai mắt híp lại, đột nhiên chớp chớp, sao anh có thể không biết tâm tư của cô được.
Cô chính là cố ý để thư ký Lý giúp đỡ.
Anh ta lại là một người quan trọng.
Lúc nãy thư ký Lý đã không có ý định đi, bây giờ nhìn thấy cô có bộ dạng “sợ hãi”, “giận mà lại không dám nói gì”, chắc chắn sẽ càng không đi.
Lấy tính tình tìm đường chết cho mình, việc này còn không có kết quả thì thư ký Lý thật sự sẽ không chịu đi.
E là ngay từ đầu cô đã nhìn đúng điểm này của thư ký Lý, cho nên mới sẽ không sợ hãi như vậy.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần bắn thẳng đến, giống như là lưỡi dao sắc bén, cho dù là ai cũng không thể nào xem thường được.
Thân thể của Tô Khiết giật giật, nhích lại gần bên cạnh của thư ký Lý, cứ như là bị dọa đến nỗi thở mạnh cũng không dám.