CHƯƠNG
Cho nên, anh không có từ chối ý tốt của Trác Hiểu Lam.
Phải, anh không thể không thừa nhận, anh thật sự rất muốn một đứa con— Một đứa con của anh với cô, từ sau khi nảy sinh suy nghĩ này, suy nghĩ này càng trở nên mãnh liệt hơn theo từng ngày.
Tô Khiết nhìn thấy anh đứng dậy nghe điện thoại thì hơi sững người, sau đó cô nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần xoay người, đi ra mấy bước.
Sau đó cô nghe thấy Nguyễn Hạo Thần gọi một tiếng chị cả.
Thật ra, cô vừa rồi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại của Nguyễn Hạo Thần là – Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam, cái tên này cô không hề xa lạ, năm đó, khi cô khó sinh xuất huyết nhiêu, chị Hồng Linh chính là mời Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật giúp cho cô.
Năm đó nếu không phải là Trác Hiểu Lam, cô có thể sớm đã không còn mạng rồi.
Chỉ là, Trác Hiểu Lam sao lại gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần, Trác Hiểu Lam này với Trác Hiểu Lam mà cô biết có phải cùng một người không?
Nguyễn Hạo Thần gọi chị cả?
Tô Khiết đột nhiên nghĩ đến cậu hai Trác cũng là bác sĩ, hình như chính là em trai của Trác Hiểu Lam, nhà họ Trác là thế gia y học.
Cho nên, chắc là cùng một người, không sai được.
Lông mày của Tô Khiết hơi nhíu lại, nhìn thấy đang quay lưng với cô nghe điện thoại, cô đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Cô không muốn nghe trộm điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, cô đi vào phòng tắm, định đóng cửa lại, sau đó chính vào lúc này, cô nghe thấy lời mà Nguyễn Hạo Thần nói.
Nguyễn Hạo Thần nói, anh sẽ chuyển tư liệu của cô qua đó, ý của anh chắc là chuyển tư liệu cho Trác Hiểu Lam.
Chỉ là, Nguyễn Hạo Thần nói ‘cô’ này là chỉ ai?
Có điều, Nguyễn Hạo Thần không có suy nghĩ sâu, lúc đầu Trác Hiểu Lam là do chị Hồng Linh mời đến, cô với Trác Hiểu Lam không thân, chỉ có chuyện vài câu, hơn nữa cũng đều liên quan đến bệnh tình của cô.
Có điều, Tô Khiết biết, y thuật của Trác Hiểu Lam thật sự rất giỏi, hoặc là Nguyễn Hạo Thần muốn mời Trác Hiểu Lam giúp anh khám bệnh, cho nên, Trác Hiểu Lam muốn tư liệu của người đó.
Tô Khiết đóng cửa phòng tắm, mở vòi nước, bắt đầu tắm.
Nguyễn Hạo Thần biết Tô Khiết đã vào phòng tắm, âm thầm thở phào, có điều, vẫn cẩn thận đè thấp giọng nói: “Chị cả cảm thấy tình trạng của cô ấy có thể chữa khỏi, đúng không?”
Chuyện khác, Nguyễn Hạo Thần trước nay chưa từng lo lắng như vậy, đắn đo như thế, nếu như bình thường anh căn bản không thể hỏi những lời như thế, anh lúc bình thường căn bản sẽ không hỏi nhiêu thêm một chữ.
“Chị cũng hy vọng có thể chữa được, dù sao cô ấy là vợ em, yên tâm đi, chị đây sẽ cố hết sức.” Trác Hiểu Lam gấp gáp như vậy, là vì cảm nhận được Nguyễn Hạo Thần thật sự để ý vợ của anh, mà chuyện của nhà họ Nguyễn quá phức tạp, nếu như vợ của Nguyễn Hạo Thần không thể sinh con được, cửa ải của ông cụ nhà họ Nguyễn không qua được rồi.
Ông cụ nhà họ Nguyễn cường thế, bá đạo như thế, cô ta biết rõ, năm đó, nếu không phải Nguyễn Hạo Thần bảo cô ta dẫn dì Mộng trốn đi, dì Mộng cùng đứa trẻ đó sợ rằng không còn mạng rồi.
Chuyện năm đó, dì Mộng không có sai gì cả, rõ ràng là lỗi của nhà họ Nguyễn, nhưng ông cụ nhà họ Nguyễn lại để một mình dì Mộng gánh chịu tất cả tội danh, cuối cùng dì Mộng bị ông cụ nhà họ Nguyễn đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn thậm chí không để dì Mộng gặp Nguyễn Hạo Thần.