CHƯƠNG
Tiếng chuông đã ngưng, bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Khiết hơi siết chặt.
Bên kia, cuộc điện thoại của Nguyễn Hạo Thần không kết nối được, sắc mặt anh hơi đổi khác, sao cô lại không nghe máy?
Là không muốn bắt máy? Hay có chuyện gì đó đã xảy ra?
Nguyễn Hạo Thần bấm gọi lại.
“A lô” Lần này Tô Khiết nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng nói của cô, thầm thở phào, vẫn không nhịn được hỏi.
“Ở bên ngoài, em có chuyện phải giải quyết, có thể sẽ về hơi trễ” Tô Khiết sớm đã đoán được Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi như thế, đây chính là Nguyễn Hạo Thần, một Nguyễn Hạo Thần mãi luôn độc đoán.
Tô Khiết không muốn nói dối, nhưng có một số chuyện quả thực không tiện nói với anh.
Cô cho rằng những gì cô nói vừa rồi chắc đã đủ rõ ràng, chắc anh sẽ không tiếp tục đặt câu hỏi.
Nguyễn Hạo Thần : “…”
Nguyễn Hạo Thần đúng là người thông minh, anh đương nhiên hiểu ý cô, rõ ràng là cô đang thật sự có chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói cho anh biết.
Nguyễn Hạo Thần không nói nữa, cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì anh hiểu cô, chuyện cô không muốn kể thì dù có hỏi đi nữa cô cũng sẽ không trả lời.
Nhưng anh cũng chưa cúp máy.
Anh chưa cúp máy, Tô Khiết cũng không thể vội vàng cúp được, cô sợ anh có chuyện muốn nói, có điều đợi một lúc anh cũng vẫn không nói gì.
“Em cúp máy đây.” Tô Khiết thấy sắp tới nhà trẻ rồi mà anh vẫn cứ im lắng, cô đành phải lên tiếng.
Cô trước giờ vốn luôn kiên nhẫn, nhưng cô phát hiện ra rằng mỗi khi mình so kiên nhẫn với Nguyễn Hạo Thần, cô đều sẽ thua anh.
“Ừ” Nguyễn Hạo Thần trầm giọng đáp.
Nghe anh đáp vậy, Tô Khiết liền cúp máy, lúc này xe đã tới nhà trẻ, taxi dừng lại, cô vội vàng xuống xe.
Đâu dây bên kia, Nguyễn Hạo Thần nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, ánh mắt có chút phức tạp.
Họ đã kết hôn một thời gian, thế nhưng cô vẫn giữ kín chuyện của mình với anh.
Anh biết thân phận khác của cô, anh cũng biết cô có nhiều bí mật, vốn dĩ anh cho rằng mình có thể tôn trọng cô và không hỏi quá nhiều. Suy cho cùng thì những chuyện này cũng không chỉ là việc riêng của cô, nó còn liên quan đến quá nhiều việc và nhiêu người khác nữa, cô giữ bí mật cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng giờ anh phát hiện rằng anh không thể làm được, anh muốn biết tất cả mọi chuyện của cô, anh không thích cảm giác cô có điều gì đó giấu anh, không thích một chút nào cả.
Cô là người phụ nữ của anh, là vợ của anh !I Dựa vào cái gì mà chuyện của cô anh lại không thể biết chứ?
Anh ta biết rằng Đường Bách Khiêm vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đang ở thành phố A. Anh đã thu hồi lệnh chặn Đường Bánh Khiêm rồi nhưng anh ta vẫn chưa hề đi khỏi đây.
Đường Bách Khiêm chưa đi chắc chắn là vì cô ấy, hoặc là vì muốn đưa cô đi cùng.
Anh biết Đường Bách Khiêm tuyệt đối có thể làm những chuyện như thế.
Nguyễn Hạo Thần nhíu mắt, anh gọi lại cho Tô Khiết.
Tô Khiết vừa xuống xe, taxi cũng chỉ có thể dừng ở đầu đường, cô còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.
Thấy tên Nguyễn Hạo Thần hiển thị trên điện thoại, cô khẽ cau mày, tại sao anh lại gọi nữa chứ?
“A lô.” Tô Khiết vẫn bắt máy.