Chương
Nếu như Tào Du còn tiếp tục gạt anh, nói là mất dấu người các kiểu để lừa anh, vậy thì tình anh em này có chắc sẽ bên lâu.
Nhưng mà, cho dù Tào Du bây giờ xin lỗi anh, nói rõ sự thật, có một số chuyện chỉ e cũng không thể quay lại ban đầu được nữa.
Chí ít lúc anh đối mặt với nguy hiểm, không thể giao tấm lưng của anh cho Tào Du nữa.
Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại xong, thân sắc như thường, chỉ là đôi con ngươi khi nhìn Tô Khiết, khẽ ẩn hiện vài phân khác thường.
Tô Khiết kinh ngạc, đôi con ngươi lập loè, hồi nãy Nguyễn Hạo Thần nói anh biết.
Ý của Nguyễn Hạo Thần là anh đã sớm biết thân phận của học trưởng rồi?
Nguyễn Hạo Thần làm sao mà biết thân phận của học trưởng? Biết khi nào? Không lẽ thế lực của Nguyễn Hạo Thần ở nước M thật sự có xung đột với học trưởng, vậy học trưởng có khi nào sẽ thật sự nguy hiểm không?
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy sự lo lắng trên mặt của Tô Khiết, lông ngực đột nhiên có chút khó chịu, anh đương nhiên là biết, bây giờ người cô lo lắng không phải là anh, mà là Đường Bách Khiêm, nói đúng hơn là cô lo lắng anh sẽ làm điều bất lợi với Đường Bách Khiêm Người phụ nữ chết tiệt này, cô rốt cuộc là có biết ai mới là chồng của cô, ai mới là người đàn ông của cô không hả.
Là anh, anh mới là chồng của cô, là người đàn ông của cô.
Kết quả cô lại lo lắng cho người đàn ông khác trước mặt của anh!!
“Chuyện của Đường Bách Khiêm tôi đã biết từ lâu.” Nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng cậu ba Nguyễn khó chịu, ấm ức, cho nên, anh lại cố ý thêm một câu: “Tôi biết hết, bao gồm tất cả tất cả mọi thứ của anh ta ở nước M”
Cậu ba Nguyễn lúc này chính là cố ý nói như vậy đó.
Thực ra lời này của cậu ba Nguyễn cũng không phải giả, thời gian này anh đích thực đã cho người tra ra rất nhiều, rất nhiêu chuyện về Đường Bách Khiêm ở nước M.
Đương nhiên, cũng bao gồm Tô Khiết.
“Nói thật, Đường Bách Khiêm thật sự làm vướng víu chuyện của tôi.” Cậu ba Nguyễn biết Tô Khiết đang lo lăng cái gì, cho nên anh lại cố ý bổ sung thêm một câu như vậy, anh lúc này cố ý nói chuyện rất mập mờ.
“Cho nên?” Tô Khiết âm thâm thở ra một hơi, nhìn anh, trên mặt tuy không có lộ ra quá nhiêu điêu bất thường, nhưng trong cái thanh âm đó vẫn có thể nghe ra được chút gì đó nhấp nhô lên xuống.
Cái sự nhấp nhô lên xuống đó chính là sự lo lắng của cô.
Lồng ngực cậu ba Nguyễn càng thêm khó chịu, anh cố ý nói như vậy, rõ ràng là muốn hù doạ cô, nhưng anh phát hiện bây giờ anh hoàn toàn là đang ngược đãi chính mình.
Nhìn thấy cô lo lắng cho Đường Bách Khiêm, anh hận không thể giết người.
“Cho nên, phải xem ý của em rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lời này càng mập mờ hơn nữa, nhưng ý tứ rất rõ ràng, anh biết với sự thông minh của Tô Khiết, cô chắc chắn sẽ hiểu.
Cậu ba Nguyễn bây giờ đang nghĩ, cho dù dùng cách gì đi nữa, đều cần phải giữ cô lại bên cạnh, chỉ có giữ cô ở lại bên cạnh, thì những chuyện khác mới có khả năng.
Cậu ba Nguyễn bây giờ là muốn lợi dụng hết tất cả những điều kiện và nguồn vốn mà mình có thể lợi dụng.
Nhưng, tiếp đó, lời nói của Tô Khiết lại khiến cậu ba Nguyễn có chút bất ngờ…
“Chuyện giữa đàn ông các người, liên quan gì đến em.” Tô Khiết trực tiếp trợn trắng mắt với anh một cái, cái ánh mắt đó đã nói cậu ba Nguyễn là tên ngốc một cách trần trụi.