Chương
Cô nghĩ anh là đồ ngốc sao?
Tô Khiết thầm thở ra một hơi, Nguyễn Hạo Thần như vậy làm cho cô sợ hãi, làm cho cô…
Cô không nói sai, cô thật sự không có lừa anh.
Nhưng anh không tin cô, nếu bình thường thì sợ là cô sẽ không để ý đến anh.
“Không phải thuốc giả, bình thường em vẫn dùng.” Nhưng lần này Tô Khiết lại giải thích.
Không biết vì sao cô không muốn giữa mình và Nguyễn Hạo Thần xảy ra chiến tranh bởi vì chuyện khác.
Cô nghĩ hay là vì mình chưa từng thắng Nguyễn Hạo Thần, cho nên cô không muốn bị tra tấn.
Nguyễn Hạo Thần vẫn híp mắt nhìn cô, hiển nhiên không tin lý do này, dù sao không tẩy được lớp ngụy trang trên mặt là sự thật.
“Hôm nay ngụy trang ở trên xe học trưởng, dùng đồ của học trưởng.” Tô Khiết còn giải thích tỉ mỉ hơn.
Thật ra lúc không cởi bỏ được lớp ngụy trang thì Tô Khiết đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn đồ của học trưởng không giống với đồ của cô, cho nên thuốc của cô không tẩy được.
Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, cô nói xong thì anh lập tức tin tưởng, nhưng cơn tức giận trên mặt lại bốc lên: “Cho nên sau khi em nhìn thấy anh mới cố tình ngụy trang đúng không?”
Cậu ba Nguyễn vốn tạm thời quên mất chuyện này, dù sao cô đã đồng ý tẩy lớp ngụy trang cho anh xem.
Nhưng hiện tại cô không tẩy được, anh cũng không nhìn thấy được, lúc này lại nhắc đến chuyện này nên cậu ba Nguyễn thật sự muốn giết người.
Cậu ba Nguyễn thật sự muốn giết chết Đường Bách Khiêm.
Nhưng cậu ba Nguyễn cũng hận Tô Khiết, hận dáng vẻ thật của cô đẹp như tiên nữ ở trước mặt Đường Bách Khiêm, nhưng cô vừa thấy anh thì ngụy trang thành dáng vẻ này, sợ anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình.
Vì sao anh phải chịu đối xử không cô bằng như thế? Anh là chông cô, người đàn ông danh xứng với thực.
Rốt cuộc cô có biết rõ hay không?
“Ừm.” Tô Khiết thấy anh hỏi thì trả lời thật, sau khi cô thấy anh đến nên mới ngụy trang.
“Tô Khiết, em thật sự làm vậy sao? Anh ta có thể nhìn thấy dáng vẻ của em nhưng anh lại không thể thấy sao? Hả?” Cậu ba Nguyễn chán nản, chỉ cảm thấy tức ngực, lên không được, xuống không được, vô cùng khó chịu, người phụ nữ đáng chết này còn dám thừa nhận.
“Tô Khiết, rốt cuộc ai mới là chồng em? Ai mới là người đàn ông của em?” Lúc này cậu ba Nguyễn thật sự muốn bóp chết cô, kết thúc mọi chuyện, tránh cho sau này cô lại chọc anh tức giận.
Tô Khiết nhìn anh chớp mắt, lại chớp chớp.
“Em chớp mắt cái gì? Chột dạ? Hiện tại em mới biết chột dạ? Đã muộn rồi.” Cậu ba Nguyễn nhìn cô không ngừng chớp mắt thì vừa hận lại tức, nhưng đáy lòng lại không thể làm gì.
Đôi khi anh thật sự không biết phải làm gì với cô?
Đôi khi anh thật sự muốn bóp chết cô, cắn chết cô, nhưng anh lại không nỡ, bóp chết cô, cắn chết cô, anh sẽ không có vợ Tô Khiết lại chớp chớp mắt, lân này là phản xạ có điều kiện, sau đó cô đột nhiên mở miệng nói: “Em thật sự nhìn thấy anh nên mới ngụy trang…: Con ngươi Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên trợn lên trừng mắt nhìn cô, cô nói cái gì?
Người phụ nữ đáng chết này, cô định làm cho anh tức chết, sau đó ở bên cạnh Đường Bách Khiêm sao?
Nguyễn Hạo Thần cúi đầu cắn vào cổ cô một cái, lúc này anh dùng lực cắn nên có vẻ tàn nhẫn.