CHƯƠNG
“Cô Đường, đúng là đã làm phiền cô rồi. Tôi muốn nghe thử cách nhìn của cô liên quan tới vụ án này. Có thể mời cô Đường tới phòng làm việc của tôi được không?” Tô Khiết vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào đã đi thẳng đến trước mặt cô.
Tô Khiết nghe ra được vẻ nịnh nọt trong giọng nói của cậu ta, thái độ cũng rất chân thành, vẻ mặt cũng rất thỏa đáng. Không thể không nói, cậu ta che giấu rất tốt, người bình thường sẽ tuyệt đối không nhìn ra có gì khác thường. Nhưng Tô Khiết nghe ra giọng điệu của cậu ta có hơi giả, cũng không phải là lời thật lòng.
Hơn nữa rất rõ ràng, cậu ta cũng không rõ dụng ý của cô khi đưa ra câu hỏi trong phòng thẩm tra, cho nên chắc chắn cũng không đồng ý với cách làm của cô. Nếu không đồng ý với cách làm của cô, vậy làm sao có thể thật lòng muốn nói chuyện với cô được?
Với sự cao ngạo của cậu ta, nếu không biết dụng ý thực sự của cô, lúc này trong lòng chắc đang rất xem thường cô đi?
“Không cần, tôi còn có việc.” Tô Khiết liền xoay người muốn rời đi.
“Cô Đường…” Chỉ là Cậu năm Tào còn nhanh hơn, thoáng cái đã chặn trước mặt cô. Có lẽ cảm giác động tác của mình như vậy có hơi hấp tấp, sau đó cậu ta giải thích rất hợp lý: “Lẽ nào cô Đường không có gì muốn nói về vụ án sao?”
“Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi.” Ánh mắt Tô Khiết trầm xuống, lúc này cô nói là giọng điệu khẳng định mà không phải thắc mắc. Cô không muốn nói những lời vô nghĩa với cậu ta, càng không muốn chọc vào rắc rối không cần thiết.
“Đây không phải là vì vụ án sao?” Trong lòng cậu năm Tào khẽ run lên, trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Hoặc tôi cần phải hỏi Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi giúp ai?” Trong lòng Tô Khiết thầm cười lạnh. Lần này anh khóa trước bảo cô tới, cậu năm Tào ít nhiều hẳn có biết một vài chuyện của cô, bất kể là tình huống gì, Cậu năm Tào cũng không nên ngăn cản cô như thế, cho nên người muốn cậu ta ngăn cản cô chỉ sợ là người khác.
Cậu năm Tào sửng sốt, cô có thể nhìn ra cậu ta muốn ngăn cô lại cũng không kỳ lạ, nhưng vì sao cô xác định được cậu ta giúp người khác mới ngăn cô lại?
“Cô Đường nói đùa rồi. Tôi chỉ muốn thương lượng với cô Đường một chút về vụ án này mà thôi.” Cậu năm Tào đột nhiên cảm giác trong lòng hơi chột dạ.
“Với thái độ này của cục trưởng Tào, tôi sẽ không quản vụ án này nữa. Hôm nay là ngày thứ mười chín từ khi Mạc Thường Bân bị tạm giam, ngày mai Cục trưởng Tào nên thả người đi.” Tô Khiết hơi nhếch mép, trong giọng nói rõ ràng đã trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn.
“Cô phát hiện ra điều gì à?” Nói đến vụ án, thái độ của Cậu năm Tào liền thay đổi, vẻ mặt trịnh trọng hơn. Nghĩ đến tất cả những điều mới xảy ra trong phòng thẩm vấn, cậu ta thật sự không tin người phụ nữ này có thể phát hiện ra điều gì? Nhưng vừa rồi cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, lại không được phép cậu ta được coi thường.
Nghe cô nói vậy chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó?
“Giới tính của Mạc Thường Bân bình thường, ông ta không thích đàn ông mà là phụ nữ.” Tô Khiết biết, nếu lúc này không thể làm cho Cậu năm Tào tin tưởng và nghe theo, cô không tiện thoát thân.
“Không thể nào. Liên quan tới điểm này, tôi đã sớm cho người ta điều tra, không sai được.” Cậu năm Tào trực tiếp phản đối.
“Chuyện như vậy không cần điều tra, Cục trưởng Tào có thể dùng cách trực tiếp nhất để kiểm tra, nhanh nhất cũng là chân thật nhất.” Cho dù cách này hơi vô lại nhưng thực dụng.