Chương
Giờ phút này bà ta lại có thêm mấy phân khách khí này đều là bởi vì Tô Khiết, bởi vì dưới ánh mắt vân đạm phong khinh đó của Tô Khiết, vậy mà bà ta không tự chủ liên có trở nên chút hèn mọn.
Có một loại người, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến cho bạn không có chỗ để dung thân, mặc kệ là bạn có phục hay là phục thì cũng không dám phản kháng.
Tô Khiết chính là kiểu người này.
Tô Khiết được cung kính mời vào.
“Cô nhóc này thật thú vị.” Ở cách đó không xa, ông cụ Đường đã đến được một hồi, nhìn bóng lưng của Tô Khiết, nhịn không được mà cười.
“Đúng vậy, quả thật thú vị, càng nhìn càng làm cho người ta thích.” Trên mặt của bà cụ Đường cũng hiện lên nụ cười.
Lúc nãy hai người bọn họ đã nhìn được một hồi, trên cơ bản bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng được cả quá trình. Nhà họ Cố ý thế kiếp người, đây là chuyện mà người nhà họ Cố am hiểu nhất trong cuộc sống bình thường.
Bình thường những người bị nhà họ Cô ức hiếp cũng không ít.
Nhìn thấy nhà họ Cố ức hiếp người, ông cụ Đường và bà cụ Đường thật lòng không thấy bất ngờ, chỉ là bọn họ không ngờ đến cô nhóc này lại phản kích đặc sắc như vậy.
“Đúng vậy chọc cho người ta yêu thích, cô nhóc này tuyệt đối có một trái tim nhạy bén” Ông cụ Đường hiếm khi đánh giá cao một người như vậy.
Ánh mắt của ông cụ Đường rất lợi hại, vừa nhìn một chút là có thể nhìn thấy được bản chất.
“Ừ, đáng tiếc là đứa nhỏ của nhà khác” Bà cụ Đường khẽ thở dài một hơi.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, cái tật xấu này của bà cũng phải sửa đổi một chút, không thể nhìn người ta tốt thì nhất định phải là nhà của chúng ta” Ông cụ Đường nhìn bà một chút, nghe có vẻ như có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong ánh mắt lại tràn đầy dung túng.
Đó là một loại thời gian trôi, tình yêu yên tính theo năm tháng.
“Nhưng mà tôi vừa nhìn đứa bé kia thì thích rôi, luôn cảm thấy một đứa nhóc tốt như vậy thì nên là của nhà chúng ta” Bà cụ Đường nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của Tô Khiết, khóe môi nhịn không được mà giương lên: “Tôi nhìn thấy cô nhóc đó, cảm thấy có một loại thân thiết không thể nói rõ, cũng không thể tả được.”
Thật ra thì lúc Tô Khiết vẫn còn chưa phản kích thì bà đã có loại cảm giác này rồi.
Lúc nãy nhìn thấy Tô Khiết bị chế giễu, bà đã định đi lên phía trước hỗ trợ, nhưng mà bà vẫn còn chưa đi đến đó thì cô nhóc kia đã tự mình phản kích.
“Bà đó nha, chính là không đổi được tật xấu này mà” Ông cụ Đường lắc đầu cười khẽ.
“Đúng đúng, tôi biết không phải là của nhà chúng ta, không thể thấy tốt một cái thì là nhất định phải của chúng ta, tôi cũng chỉ thấy thích cái cô nhóc kia thôi, tôi cũng biết cô nhóc nhà người ta không thể nào trở thành của tôi được.” Bà cụ nhìn thấy ông cụ Đường cười bà, cố ý bất mãn trừng mắt liếc nhìn.
“Ừ, biết là được rồi” Nụ cười ở trên mặt của ông cụ Đường lại dày đặc hơn.
“Biết chứ, biết chứ, đương nhiên là tôi biết mà.” Bà cụ Đường hơi tức giận măng lại, chỉ là một giây sau hai mắt của bà đột nhiên sáng lên: “À đúng rồi, Lăng Tử nhà của chúng ta vẫn còn chưa kết hôn mà, nếu không thì lừa cô nhóc đó về làm vợ cho Lăng Tử của chúng ta đi.”
Đường Lăng đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên run lên một cái.
“Chuyện này không tốt lắm đâu?” Ông cụ Đường ngẩn người nhìn về phía bà cụ Đường, hai mắt nhanh chóng lấp lóe.