CHƯƠNG
Thang máy dừng lại ở tầng bốn.
“Xem ra, cô ấy có lẽ không dừng lại ở tầng năm, đương nhiên cũng có khả năng những người khác vừa khéo xuống tầng và bước vào thang máy.” Cậu năm Tào nhìn thấy thang máy dừng lại lần nữa, nhanh chóng phân tích vấn đề, nhưng những lời này có nói cũng như không, không có tác dụng gì cả.
“Cậu sai người kiểm tra qua camera giám sát ở mỗi tầng.” Trong đôi mắt hơi híp lại của Nguyễn Hạo Thần bỗng hiện lên tia nguy hiểm khiến người khác khiếp sợ, nhưng dường như đôi mắt ấy lại đang ẩn chứa ý cười nhẹ, điều này càng khiến người ta kinh hãi hơn.
“Em lập tức đi kiểm tra.” Cậu năm Tào thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, vừa hay phòng giám sát ở ngay bên cạnh, rất gần, Nguyễn Hạo Thần không nói, anh ta cũng đang có ý định qua đó.
Ngay khi bước vào phòng giám sát, anh ta đã quan sát mọi thứ nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường, mấy cái máy tính cũng chỉ hiện ra những hình ảnh hết sức “bình thường”.
Chỉ là, Cậu năm Tào quan sát kỹ càng lại một lần, lại phát hiện có gì đó không đúng, anh ta vộ vàng nhìn lên trên, mới phát hiện toàn bộ hình ảnh vào thời khắc này lại đột nhiên bị kẹt, Cậu năm Tào còn chưa kịp làm gì, ngay sau đó, toàn bộ hình ảnh đều chuyển thành màu đen.
Lúc này, tính toán mới gọi là vừa vặn, nếu anh ta sớm hơn một chút, ít nhiều có thể nhìn thấy thứ gì đó, nhưng nếu anh ta muộn hơn một chút, ít nhất cũng sẽ không phiền muộn như bây giờ.
“Anh ba, hệ thống bị bôi đen rồi, cái gì cũng không nhìn thấy.” Trong giọng nói của Cậu năm Tào có vài phần khác lạ, xem ra, anh ta vẫn coi thường cô gái kia, điều đó cho thấy cô gái đó đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ.
Không hổ là người của anh ba.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời của anh ta, khóe môi hơi nhếch lên, thủ đoạn giống hệt năm năm trước. Lúc này, anh càng thêm chắc chán cô chính là người con gái năm năm trước, tuyệt đối không sai.
Nếu không phải là cô, họ của anh sẽ viết ngược.
Năm năm trước, để cô chạy thoát một lần, hôm nay cho dù cô giở thủ đoạn gì, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
Thang máy lúc này dừng lại ở tầng ba.
“Anh ba, cô ấy cứ xuống tầng nào là dừng lại ở tầng đó, có ý gì vậy chứ?” Lúc này, Cậu năm Tào vẫn thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của cô: “Cô ấy đang chơi thuật tâm lý ư?”
Nếu đây thật sự là thuật tâm lý của cô, thì Cậu năm Tào không thể không thừa nhận, phương pháp này của cô thật sự có hiệu quả.
Anh ta không biết lúc này anh ba đang nghĩ gì, nhưng hiện tạ anh ta hoàn toàn rơi vào tình huống mơ hồ.
Cô ấy cứ xuống một tầng là lại dừng, nhưng thông thường nếu tâm lý không ổn định, thì chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được. Hoặc là mục đích cuối cùng của cô chính là muốn dẫn anh ba sang một thang máy khác, như vậy có thể đánh lạc hướng hai người họ, cô cũng có thể thuận lợi rời đi.
Có điều, anh ba dễ dàng bị người khác chặn đường như vậy ư? Cô quá coi thường anh ba rồi, nếu cô thật sự có ý định đó, vậy thì tuyệt đối không có tác dụng.
Cậu năm Tào đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: “Anh ba, nếu cô ấy dừng lại ở tầng hai, thì có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ.”
Khi ở trên tầng cao, anh ta vẫn chưa nghĩ đến tình huống này, nhưng nếu cô dừng lại ở tầng hai, như vậy hoàn toàn có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ, thậm chí ở tầng ba cũng có khả năng.
“Anh ba, xin lỗi, em không thể giúp anh chặn cô ấy lại.” Cậu năm Tào không quên lời cô, nếu lúc này anh ta thật sự chặn cô, có khả năng cô sẽ thật sự không quan tâm đến vụ án.