Triệu An Ninh hôm nay cũng đi làm như mọi ngày nhưng lại cảm thấy có chút lạ, cô chào anh buổi sáng anh cũng chỉ ừm một tiếng rồi đi, cô nghĩ anh đang bận công việc nên thôi nhưng đến khi dùng bữa sáng cô kéo anh lại ăn cùng nhưng anh lại bảo cty có việc nên không ăn cùng cô, Triệu An Ninh muốn anh hôn nhưng Hoắc Liên Hàn không hiểu sao bước nhanh ra xe rồi đi mất.
Triệu An Ninh chủ như vậy cả buổi sáng không tài nào tập trung vào công việc được, trước giờ anh chưa bao giờ lạnh nhạt với cô như vậy, mỗi buổi sáng đều hôn cô rồi còn cùng cô đi làm.
Ngồi trong buổi họp cty hồn cô đều suy nghĩ đến việc đó.
Chẳng lẽ anh có tình nhân nhỏ bên ngoài.
Chắc đó là điều không thể, mà nếu có thể cô mà bắt được sẽ cắt chỗ đó đi nếu dám ra bên ngoài lăng loàn.
Cuộc họp rất nhanh đã kết thúc, cô về phòng làm việc của mình nhưng tâm trí vẫn ở trên mây.
“Thư ký, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe và chờ tôi dưới sảnh!"
Triệu An Ninh đành phải gọi cho thư ký chuẩn bị xe rồi một mình lái xe đến trước cty anh, nhưng không vào mà tấp xe vào lề ngồi trong xe quan sát.
Theo dõi chồng liệu có nên, thôi kệ mẹ đi quan trọng bây giờ là tìm nguyên nhân sao hôm nay anh lại lạnh nhạt với mình cái đã.
Triệu An Ninh chờ một lúc lâu bên ngoài cty đều không thấy động tĩnh, lúc cô mở cửa xe chuẩn bị xuống thì thấy anh cùng một cô gái cười nói thân thiện đi ra từ cty rồi lên một chiếc xe.
Anh dám đi với con khác!!!!
Máu giận của cô sôi lên như nước nóng nhưng vẫn cố hạ hoạ mà lái xe đi theo.
Triệu An Ninh đi theo chiếc xe đó đến một quán bán đồ ngọt, Hoắc Liên Hàn cùng người phụ nữ đó bước vào quán còn vui vẻ mà chọn từng chiếc bánh.
Nghĩ lại thì trước giờ anh đâu có dẫn cô đi vào các tiệm bánh ngọt như vậy, bây giờ lại dám dẫn tình nhân.
Tay cô siết chặt lấy bô lăng ánh mắt đầy sát khí nhìn vào bên trong quán bánh.
Hoắc Liên Hàn trong quán cảm thấy rùng mình còn có ai đó đang nhìn chằm chằm.
“Em sao vậy?" Người phụ nữ đi với anh hỏi.
“Em không sao chỉ là có chút rùng mình, thôi chúng ta tiếp tục chọn bánh!"
Anh rùng mình cũng đúng vì đang có một ánh mắt đầy sát thương nhìn anh, còn đang mong chờ câu giải thích từ anh nữa.
“Triệu An Ninh, mày phải bình tĩnh hạ hoả, không nhất quyết phải đánh ghen cho bẩn tay...!
Chỉ cần xử một mình tra nam là được!"
Triệu An Ninh tự nhủ trong lòng không được vào quán đánh ghen, nếu giờ cô vào không biết chừng anh sẽ quan tâm đến tình nhân của mình mà mặc kệ cô.
Cô quay đầu xe tăng ga lái về lại công ty.
Quay về cty cô mang gương mặt giận dữ khiến nhân viên nhìn vào cũng phải né, cô hậm hực lên phòng làm việc.
“Thư ký, báo xuống tiếp tân nếu có người tìm tôi chưa hẹn trước lập tức đuổi đi, cho dù có quen biết với thế nào đi nữa!" Đi qua quầy thư ký cô dặn.
“Vâng chủ tịch!"
Trưa mọi ngày Hoắc Liên Hàn sẽ đến đón cô đi ăn trưa, hôm nay lại không đến lại càng khiến cô chắc chắn hơn anh đang đi ăn cùng tình nhân.
Cô mặc kệ rồi, không quan tâm hay gọi điện mà làm việc cho đến chiều không nghĩ.
Đến giờ chiều thì Hoắc Liên Hàn lái xe đến đón cô chắc là về nhà, nhưng vừa vào trong đã bị an ninh cản lại.
“Cho hỏi anh tìm ai?"
“Tôi tìm vợ của tôi cũng phải báo cáo sao?"
“Vợ anh là ai?"
Một câu hỏi khiến anh ngơ luôn, có lẽ là ít xem tin tức kinh tế nên không biết anh.
“Vợ tôi là chủ tịch của mấy, được rồi mau tránh ra cho tôi đi gặp vợ!"
“Xin lỗi, chủ tịch đã dặn nếu không có hẹn trước thì xin về cho!"
“Sao có thể, trước kia tôi đâu cần hẹn!"
“Xin anh đừng làm khó chúng tôi!"
Nhâm viên đi qua đó biết anh là Hoắc tổng nhưng không dám lên tiếng, nếu làm trái mất việc như chơi.
Hoắc Liên Hàn đành phải ra phía bên ngoài xe chờ đợi, anh ngước nhìn lên phòng làm việc của cô vẫn thấy hình bóng nhỏ của anh đang mải mê làm việc.
“Hôm nay em ấy sao vậy?"
Triệu An Ninh được tiếp tân báo lên bảo Hoắc tổng muốn tìm cô, Triệu An Ninh không quan tâm vẫn tiếp tục làm việc, nhưng rồi cô lại tò mò mà nhìn xuống dưới.
Đúng là anh đang chờ cô.
Thấy anh chờ cô liền muốn chạy xuống ngay, nhưng nghĩ đến hôm nay anh dành cả ngày cho người phụ nữ khác cô lại thôi.
Tốt nhất là để cho anh học cách chờ đợi ai đó.
Anh chờ mãi đến giờ tối, cả toà nhà đều đã tắt, đèn đường đã bật lên hết, trên đường và trong các quán ăn đều tấp nập người, thời tiếp lại gió thế mà lại có một người đang cố gắng chờ đợi vợ của mình.
Triệu An Ninh nhìn bên trên xuống thấy anh đang chờ mình, cô cũng chạnh lòng mà bỏ tắt đèn rồi đi xuống.
Thấy cô vừa đi xuống anh liền muốn đi tới giúp cô cầm túi xách nhưng bị cô từ chối, muốn giúp cô mở cửa nhưng cô lại mở trước.
Vào trong xe bầu không khí nặng nề, cô không mở lời mà anh cũng khó mở.
“Sao em lại tan ca muộn vậy?"
“Có nhiều công việc cần giải quyết!" Cô lạnh lùng nói.
“Anh muốn đưa em đến một nơi, nhưng giờ chắc cũng muộn rồi nên đi ăn tối sẽ tốt!"
“Tùy anh!"
Hoắc Liên Hàn trong lòng đang suy nghĩ xem mình đã làm gì mà vợ mình lại tức giận đến vậy, nhưng anh nghĩ mãi vẫn không ra lý do.
Tại sao lại giận????
Câu hỏi này chỉ có Ninh Ninh mới có thể trả lời được.
Anh chở cô đến một nhà hàng sang trọng, bên trong ngày thường sẽ có rất nhiều người hôm này lại không thấy một bóng, nhà hàng có chút khác được trang trí rất giống phong cách cô thích, Triệu An Ninh bắt đầu suy nghĩ.
“Anh chở em đến đây làm gì?"
“Em chứ vào rồi sẽ biết!"
Hoắc Liên Hàn tỏ ra vẻ bí ẩn.
Triệu An Ninh bước theo anh vào trong ngồi xuống một bàn ăn được bày viện đẹp.
Cô vừa ngồi xuống đã có một bất ngờ đến cho cô, ánh đèn vụt tắt sau đó là những ánh nến được cắm trên chiếc bánh Cato được đẩy đến, kèm theo tiếng nhạc.
“Em mau thổi nến đi!"
Triệu An Ninh không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn làm theo.
Nến vừa tắt ánh điện được bật lên, cô thấy Hoắc Liên Hàn bước đến chỗ mình trên tày còn cầm một bó hoa hồng bước đến.
Đến chỗ cô anh đưa bó hoa cho cô, tươi cười.
“Chúc mừng hai năm ngày cưới chúng ta!"
Rồi lần này cô ngu luôn, không nhớ ngày kỉ niệm cưới.
Cô cười nhẹ rồi nhận lấy bó hoa còn không quên hôn tặng cho anh một nụ hôn đền bù.
“Kỉ niệm vui vẻ, ông xã!"
Tiếng vỗ tay một lần nữa được vang lên, hai người ngồi xuống đồ ăn đã được đẩy ra rồi để lên bàn.
Thì ra hôm nay là ngày kỉ niệm năm ngày cưới của hai người.
Anh muốn tạo cho cô bất ngờ nên sáng sơm mới đi vội như vậy.
Triệu An Ninh không biết giấu mặt vào đâu khi nghi ngờ anh ngoại tình, còn không nhớ ngày kỉ niệm cưới.
Hoắc Liên Hàn thấy cô không được thoải mái liền hỏi: “Em không vui sao?"
“Em rất vui, chỉ có chút khó chịu trong người thôi!"
“Vậy chúng ta về nhà!"
“Em khỏe, chúng ta dùng bữa thôi!"
“Vợ, có phải em giận anh phải không?"
“Em không giận chỉ có chút hiểu nhầm!"
“Đừng nói với anh là em quên ngày kỉ niệm của chúng ta!"
Triệu An Ninh gật đầu, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Vậy là anh cũng không có quá kỉ niệm sao?"
Cô tiếp tục lắc đầu: “Xin lôi anh!" Giọng cô khàn như khóc.
Khóc rồi!
Anh vội đi đến bên cô nưng mặt cô lên.
“Đừng khóc, không có quà cũng được không sao!" Anh lau đi những hàn nước mắt của cô.
“Em không nhớ ngày kỉ niệm, còn không có quà...!còn giận anh!" Cô khóc nhiều hơn cảm giác có lỗi.
“Đừng khóc!" An vội ôm cô vào lòng an ủi.
Ngày kỉ niệm của hai người cứ thế trôi qua trong tiếng khóc của cô, một phần cũng có lỗi của anh đó anh làm bí ẩn dẫn đến cô hiểu nhầm anh ở bên ngoài có tình nhân..