Cô Vợ Câm Và Tổng Tài Sủng Vợ

chương 70: 70: cách âm không tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả nhà tròn mắt nhìn đến mấy người giúp việc ở gần đó cũng dừng việc nhìn ra cửa

Hoắc Yến Anh và người phụ nữ đó người xuống trước mặt cả nấy người, ung dung rót nước đưa cho người yêu.

Cả nhà vẫn chưa tin vào mắt mình, ông Hoắc phải uống mấy cốc nước liền mới lấy lại ý thức.

Đây đúng là tin sốc mà.

“Yến Anh con đang đùa phải không?" Bà Hoắc hỏi

“Con không đùa, đây là người yêu con và là vợ của con!"

Hoắc Liên Hàn bày ra vẻ mặt nể phục chị gái của mình.

Không ngờ lời nói của anh rất độc đã ứng nghiệm rồi!

Xem ra không có người con trai nào lọt vào mắt của chị được!

Cũng không ngờ chị mình lại là người nằm trên.

Anh càng nghĩ càng cười mỉm.

Triệu An Ninh thấy bầu không khí lúc này không được tốt, như sắp có trận bão chuẩn bị càn quét vậy, nếu không ngăn cản kịp chắc trưa nay cô phải nhịn đói rồi.

Triệu An Ninh kéo tay áo anh: “Anh mau nói gì đó đi, em thấy bố mẹ có vẻ không thích!"

Hoắc Liên Hàn cũng đâu biết nói gì, dù gì gia đình anh là gia đình có tiếng trong nước và ngoài nước đương nhiên sẽ không thể chấp nhận được việc này.

“Bố mẹ, chuyện này bây giờ đã khác rồi, người cùng giới thích nhau cũng bình thường được mọi người chấp nhận mà.

Cho nên bố mẹ cũng phải hiểu cho chị ấy!" Anh liên tiếng

“Cũng phải đó bố mẹ, không nên chia cắt đôi uyên ương mới nở!" Triệu An Ninh cũng lên tiếng khuyên bảo.

Sắc mặt của hai ông bà Hoắc không thay đổi, cùng nhìn về hướng của người phụ nữ kia chăm chú, nhìn từ trên xuống dưới.

Người phụ nữ có lẽ là ngại ngùng nên chỉ biết ngồi ngay ngắn.

Hoắc Yến Anh thấy bố mẹ mình có hơi quá nên đã vội lên tiếng: “ Bố mẹ, nếu hai người cảm thấy mất mặt thì con và cô cô ấy sẽ ra nước ngoài định cư, sẽ không quay về nước làm bố mẹ mất mặt!"

“Hoắc Yến Anh, con đang nói cái gì?" Ông Hoắc tức giận.

“Ông nó, ngồi xuống!" Bà Hoắc kéo áo chồng mình

Ông Hoắc ngồi xuống uống một ngụm trà lấy bình tĩnh.

Triệu An Ninh chắc chắn lần này lớn chuyện rồi, đến Hoắc Liên Hàn cũng không thể ngăn cản được cơn giông này.

“Con muốn đi đâu cũng được nhưng con dâu phải ở lại!" Bà Hoắc nhìn con gái nói.

Câu nói của bà vừa nói ra cả căn nhà đều hoá đá, đến Hoắc Liên Hàn còn không tin vào tai mình.

“Vậy là bác đồng ý cho bọn cháu rồi sao?" Người phụ nữ vội tiến đến ngồi dưới sàn nắm lấy tay bà.

Bà Hoắc gật đầu vỗ nhẹ vào tay rồi bảo người phụ nữ ngồi lên ghế.

Lần này thì Triệu An Ninh đã nhìn bố mẹ anh bằng một ánh mắt ngưỡng mộ.

Bây giờ cô mới hiểu thêm chỉ cần con cái hạnh phúc thì bố mẹ hạnh phúc rồi.

Lần đầu cô gặp bố mẹ anh cô cũng rất lo bởi thân phận không có tiếng của mình sẽ bị hắt hủi nhưng may bố mẹ anh lại chấp nhận.

“Chưa gì bà đã đồng ý rồi!" Ông Hoắc cằn nhằn.

“Thôi ông nó cũng đừng quá sẽ làm con dâu buồn!"

Trước kia hai ông bà Hoắc cũng không phải là người cùng bậc quyền quý như nhau, hai người là hai thế giới khác nhau nhưng lại yêu nhau vào cái nhìn đầu tiên, ông Hoắc là con trai trưởng của tập đoàn Hoắc thị, sau ông còn hai người em gái đều đã ra nước ngoài làm việc và định cư nên mình ông phải cai quản tập đoàn, còn bà Hoắc lại không được như ông, gia cảnh bà khó khăn phải nuôi bố mẹ già và tự học đại học.

Khi bố mẹ của ông biết được đều không đồng ý mà ngăn cấm cương quyết không cho hai người thành đôi, ông Hoắc từ khi bị ép chia tay cả người đều mơ hồ, luôn miệng muốn chết còn hay bệnh phải nằm trên giường không rời khỏi, bố mẹ cũng không thể nhìn con trai cứ vậy mà chết nên đã đồng ý cho hai người thành đôi.

Về sau bố mẹ ông mới hiểu được địa vị cao quý đến mấy vẫn không bằng sống bên cạnh người mình thương.

Bố mẹ anh hiểu được mọi điều vì chính hai người cũng đã từng trải nên đã không ép hai đứa con của mình phải lấy gia đình tương xứng mà chấp nhận ý muốn của hai con.

“Con tên Trịnh Vy Vy, hiện con là người mẫu và diễn viên!"

“Trịnh Vy Vy, tên hay rất hợp với con gái bác!"

“Con còn tưởng hai người sẽ không chấp nhận nữa!" Hoắc Yến Anh lên tiếng.

“Cái con bé này sao lại nghĩ xấu về bố mẹ như vậy!"

Cả nhà cười nói vui vẻ dùng bữa bên nhau.

Triệu An Ninh nhìn cả nhà hạnh phúc cô cũng vui lây, cô vui nhưng cảm giác bụng lại đau, chẳng lẽ do cô vừa ăn gì lại ăn thêm cơm dẫn đến đầy bụng.

“Em sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Anh nhìn sắc mặt cô không tốt vội quay sang hỏi.

Cả nhà dừng đũa đưa ánh mắt nhìn cô.

“Đứa bé! đứa bé đang đạp bụng em!" Cô nhẹ đẩy ghế ra nắm lấy tay anh đưa xuống bụng mình.

“Con chúng ta đang! đang đạp!"

Anh vui mừng mà nhìn bố mẹ.

Bố mẹ anh đều đi đến muốn xem đứa cháu của mình đang động.

Cả năm người đều đưa tay ra rờ để cảm nhận sinh linh bé nhỏ, cả Trịnh Vy Vy cũng rờ và rất thích thú.

Xem ra đứa bé là đang rất vui mừng khi thấy mẹ mình vui.

Do là sinh đôi nên đạp có hơi mạnh, lúc đầu cô vẫn đang chịu được nhưng sau lại phải lấy tay bấu vào cánh tay anh.

Cô nằm trên giường vẫn đang đau.

Triệu An Ninh phải lâu mới ngủ được, Hoắc Liên Hàn ngồi bên vỗ nhẹ bụng của cô an ủi những đứa con đang quậy.

“Ngoan để mama các con ngủ đừng quậy nữa mà ngủ đi, nếu không mama hai đứa mà nổi giận là đến daddy cũng không chịu được đâu!"

Có vẻ hai đứa có thể nghe những lời daddy của mình vừa nói, cảm thấy sợ nên cũng im lặng không đạp nữa.

“Thật hiểu chuyện!"

________

Trịnh Vy Vy được Hoắc Yến Anh dẫn lên phòng của mình tham quan, nhìn căn phòng toàn trạng trí lạnh lẽo đúng chuẩn nữ tính.

“Phòng của chị đẹp thật đấy!" Trịnh Vy Vy thích thú xoay vòng căn phòng.

“Phòng của chị cũng là phòng của em!"

Hoắc Yến Anh ôm lấy ngã người xuống giường cùng Trịnh Vy Vy.

“Nè, bố mẹ vẫn đang còn ở dưới!" Trịnh Vy Vy vừa nói vừa đánh cái tay đang nghịch.

“Không sao, phòng này cách âm sẽ không ai nghe thấy!"

Hoắc Yến Anh nhanh chóng thực hiện, tay dần dần đưa vào áo của Trịnh Vy Vy xoa nắn, miệng thì phong ấn ở trên.

Hoắc Yến Anh cũng giống em trai mình thôi, đều có ý nghĩ đen đó trong đầu, đều chiếm lấy đối phương một cách thô bạo đến khi đối phương bất tỉnh thì mới thôi.

Đang đến đoạn cao trào thì điện thoại lại vang lên là Hoắc Liên Hàn gọi.

“Có chuyện gì?" Hoắc Yến Anh bị phá rối bực mình

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói phòng của em ở bên nên chị có thể bảo vợ chị nhỏ tiếng được không?"

Nói xong anh liền cúp máy, cả hai người Hoắc Yến Anh đang hình sự liền đơ người.

Bức tường này không cách âm được sao?

Nhưng không sao hai người vẫn tiếp tục hành chính sự nhưng vẫn là vặn nhỏ âm lượng.

Không thể tưởng tượng nổi phía bên kia lại nghe được, lúc đó Trịnh Vy Vy muốn có cái hố giữa phòng để chui xuống.

Thật là mất mặt.

Hai người vận lộn với nhau cả một tiếng rồi mới thôi, lúc này cả người Trịnh Vy Vy như là một tên gãy hết xương vậy không có sức nên đành nằm lì đó.

Hoắc Yến Anh đi xuống nhà gặp phải em trai đang ngồi ở đó có chút ngại vì chuyện khi nãy nhưng không sao, vì hai người giống nhau mà đều muốn đối phương biết mình có vợ giỏi chuyện đó như thế nào.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio