Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt nhìn Chu Tông Hiền như muốn khoét lỗ lên người y, mắt thấy chuyện không xong rồi, hắn dứt khoát đặt mông xuống ghế. Hắn muốn nhìn xem nhóm người này định làm gì mình.
Đang lúc đám vệ sĩ nhìn nhau thì điện thoại hắn đổ chuông, cầm lên liền thấy là Chu Cẩn Hành, hắn ấn nút nhận cuộc gọi rồi đè thấp giọng: "Mẹ nó cậu về nhanh lên, chỉ cần có liên quan đến cậu là tôi lại gặp chuyện không hay!"
Chu Cẩn Hành cười khổ: "Anh Đinh, thật xin lỗi, em không nghĩ lại phát sinh chuyện như vậy."
"Cậu có ngờ được chuyện gì đâu, cậu không thể cách xa tôi một chút được à, để tôi được yên thân?"
Chu Cẩn Hành trầm giọng: "Bây giờ em đang ở sân bay, tối nay anh sẽ thấy em thôi. Đừng sốt ruột, mặc kệ bọn họ hỏi cái gì, anh đừng nói lung tung. Anh Đinh, yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm khó anh."
Đinh Tiểu Vĩ nghiến răng: "Chờ cậu về, chúng ta tính sổ sau>"
Chu Cẩn Hành khẽ cười, "Anh Đinh, anh đưa điện thoại cho bà cô đi."
"Sao cậu không tự gọi?"
"Nói bằng máy anh có sức thuyết phục hơn."
Đinh Tiểu Vĩ không thể hiểu nổi lối tư duy của y. Hắn đưa máy cho người cô đang cạnh đó.
Bà cô cau mày tiếp máy, "A lô, Cẩn Hành."
"...... Cháu đây là đang ngụy biện cho hành động của mình? Chúng ta đáp ứng cho cháu tạm thời trông Di Di chứ không phải đồng ý giao Di Di cho người lạ.."
"...... Cháu có ý gì?" Sắc mặt bà cô trở nên tương đối khó coi, "Cháu, cháu về trước đã, chúng ta phải nói thẳng mặt."
Ngắt máy, bà cô liếc nhìn Đinh Tiểu Vĩ thật lâu.
Đinh Tiểu Vĩ cũng nhướn mày nhìn lại.
Bà cô nói: "Anh Đinh, hiện tại phiền anh một chuyện, tôi muốn đưa Di Di về."
Đinh Tiểu Vĩ có chút do dự, nhíu mày.
"Di Di là người Chu gia, cho dù Cẩn Hành có phó thác cho ai, tôi cũng vẫn có quyền đưa nó đi."
Đinh Tiểu Vĩ thấy cũng có lí. nơi này liên quan gì đến hắn đâu, bèn đứng dậy, "Đi thôi."
Hắn đưa bà cô cùng mấy tên vệ sĩ tới nhà Tiểu Chiêm, gọi con gái và Di Di ra.
Tiểu Chiêm lạnh nhạt hỏi: "Tên khốn kia thế nào rồi?"
Đinh Tiểu Vĩ không định cho y biết Chu Tông Hiền đổ lỗi cho mình, hắn đã có tâm giúp người ta, cũng lười chẳng muốn giải thích, "Không sao, chỉ phải quấn vài vòng băng gạc. Cậu cũng thật là, không mau sửa tính tình đi."
Chiêm Cập Vũ quay mặt, "Ai bảo cậu ta đánh chú."
Đinh Tiểu Vĩ ngoại trừ thở dài cũng không biết nói gì. Đôi khi hắn cảm thấy Tiểu Chiêm với Dung Gia có vài điểm giống nhau, đều là mấy tên nhóc cả.
Dung Gia đẩy ngã bạn cùng lớp xuống lầu, bất quá cũng chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, có thể nói là vì tình nghĩa anh em, kiểu gì cũng phải ra mặt giúp đỡ nhau, kết quả lại gây đại họa.
Hồi hắn bằng tuổi Chiêm Cập Vũ với Dung Gia, mấy lỗi to nhỏ hắn vi phạm cả đống, trộm cán chổi đi đánh bạn học, lại còn cảm thấy mình oai vô cùng. May mà ông trời ưu ái, hắn không gặp phải chuyện lớn gì. Tuổi hắn so với hai thằng nhóc kia cũng cách biệt, chuyện của Dung Gia hắn không giúp được, trong lòng cũng thấy khó chịu. Còn Tiểu Chiêm, chỉ cần có khả năng thì hắn thật sự muốn giúp. Mặc dù hắn thấy cách đối nhân xử thế của Tiểu Chiêm rất dễ gây họa, nhưng vẫn không nhịn được mà đi giúp đỡ y.
Đinh Tiểu Vĩ cùng hai đứa nhỏ và con chó bị đưa lên xe. Di Di đối với ai cũng một bộ lạnh nhạt, đối với bà cô - đúng theo vai vế thì là chị gái - cũng như vậy. Ngồi trên xe thằng nhóc chỉ vùi mặt vào bụng con chó, không lên tiếng.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy thằng nhóc này vừa buồn cười vừa đáng thương.
Mắt thấy xe đi tới một cái khách sạn, hắn có chút lo lắng, lần này mình sẽ không bị nhốt nữa chứ?
May mắn thay, bà chị này thoạt nhìn trông có vẻ đáng tin hơn thằng nhóc xấu xa Chu Tông Hiền, đối xử với hắn rất khách khí, đưa hắn vào phòng riêng vì cô có việc gấp cần xử lí, dặn hắn chờ Chu Cẩn Hành trở về rồi nói chuyện sau, mặc hắn tùy ý.
Đinh Tiểu Vĩ không biết bọn họ nói chuyện gì, tóm lại hắn có cảm giác không hề tốt đẹp.
Hắn dạo quanh phòng một vòng, thấy không có gì để làm bèn nằm lên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa mới nhắm mắt lại, hắn liền có cảm giác ai đó kéo ống quần mình. Hắn mở mắt ra, ánh mắt mong đợi của Di Di nhìn hắn.
"Sao thế?" Đứa nhỏ này lại chủ động tiếp cận hắn, chuyện lạ à nha.
Di Di chỉ vào con chó, "Tiểu Bạch còn chưa được tắm."
Đinh Tiểu Vĩ quên mất việc này, hắn nhìn con chó, lại quay sang nhìn đứa nhỏ, rốt cuộc xắn tay áo lên, "Đi, cho Tiểu Bạch tắm."
Di Di kinh ngạc nhìn hắn xả nước bồn tắm, "Chú tắm cho nó?"
Đinh Tiểu Vĩ đáp: "Ừ, cháu không nghe bà cô lúc nãy nói chúng ta ở đây chờ sao?"
Di Di đứng bên cạnh do dự nhìn hắn, nhỏ giọng: "Chú làm được không, phải cho nó thật thơm đấy."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn nhìn các thiết bị trong phòng, nhếch miệng: "Không thành vấn đề."
Tắm cho chó có thể khó đến mức nào chứ?
Hắn tăng điều hòa lên độ, trong phòng nóng lên khiến hắn toát mồ hôi. Bồn tắm đầy nước ngay phía sau, hắn ôm Tiểu Bạch trực tiếp ném thẳng vào.
Di Di trợn tròn mắt, há mồm nhìn.
Đinh Tiểu Vĩ cởi áo ra, tay trần tắm cho chó.
Khỏi phải nói Tiểu Bạch vui thế nào, ra sức đập nước tung tóe làm ướt cả người Đinh Tiểu Vĩ.
Linh Linh đứng cạnh cầm sữa tắm đổ lên thân mình Tiểu Bạch, đùa giỡn với nhau thật vui vẻ.
Đinh Tiểu Vĩ quay lại nhìn ông chú còn đang đứng đần mặt ra, gọi to: "Tiểu Di Di, còn không ra giúp?"
Di Di bỗng nhiên như hồi phục tinh thần, chạy tới chà chà lên trên người Tiểu Bạch, dần dần mới lộ ra là Tiểu Bạch thật nha, thằng bé cười khanh khách.
Đinh Tiểu Vĩ ba chân bốn cẳng cởi quần áo hai đứa rồi cho chúng vào trong bồn tắm lớn chơi với con chó, hắn đứng bên cạnh nhìn, nhàn rỗi bèn lấy máy chụp mấy tấm hình.
Có đôi khi hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu Giang Lộ không bỏ đi thì dựa theo kế hoạch ba năm của bọn họ, hẳn là sẽ sinh thêm một đứa nữa, tốt nhất là con trai, để làm bạn với Linh Linh.
Kì thật trước khi Linh Linh được sinh ra, hắn không thích trẻ con, hắn ngại phiền phức. Nếu vợ không giục, hắn còn muốn kéo dài vài năm nữa, nhưng từ khi có Linh Linh, hắn bỗng có thêm một niềm vui nhỏ nhỏ, cuộc sống có thêm nhiều điều tốt đẹp, đáng tiếc hắn không nuôi nổi nhiều con.
Đến tối, Chu Cẩn Hành rốt cục cũng hạ cánh trở về.
Y vừa xuống phi cơ liền gọi cho Đinh Tiểu Vĩ, giọng nói có chút mệt mỏi, bảo hắn ra ngoài.
Đinh Tiểu Vĩ đang híp mắt nằm trên giường, lầm bầm dậy đi theo.
Chu Cẩn Hành nói: "Anh Đinh, em hi vọng anh đáp ứng với em một điều, bất kể em có làm trò gì trước mặt bà cô, anh cũng sẽ không phản bác."
Đinh Tiểu Vĩ đáp: "Có ý gì? Cậu không nói rõ ràng, tôi sẽ không đáp ứng, không biết chừng cậu bán đứng tôi."
Chu Cẩn Hành cười: "Anh Đinh, đừng nghĩ xấu em như vậy, em nói thế là muốn tốt cho anh. Tông Hiền nhất quyết nói bị anh đả thương, nếu không cho bọn họ một lời giải thích hợp lí, bác hai sẽ tìm anh gây sự, cho nên nghe em đi, chút nữa phối hợp tốt một chút, nhé?"
Đinh Tiểu Vĩ trầm mặc một lúc, đành đồng ý.
Chưa đến một giờ sau, Chu Cẩn Hành đi gặp bà cô.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ còn ôm một tia hi vọng có thể chạy trốn, "Đó là chuyện trong nhà các người, tự thương lượng đi, tôi không liên quan, đi về trước đây."
Chu Cẩn Hành cười trấn an: "Anh Đinh, ngồi xuống đi rồi chúng ta tâm sự, chuyện này có liên quan tới anh."
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh, "Chuyện gì liên quan đến tôi? Nói cho cậu biết, tôi một chút quan hệ với Chu gia các người cũng không có, chuyện gì cũng không liên quan. Đứa nhỏ tôi trông hiện tại trả lại nguyên vẹn cho cậu, tôi phải về nhà."
Chu Cẩn Hành dùng giọng điệu ôn hòa nhưng không dễ ngắt lời: "Anh Đinh, trước tiên anh ngồi xuống, chí ít nghe em nói hết đã."
Đinh Tiểu Vĩ giật giật quai hàm, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà cô cùng mấy tên vệ sĩ cao lớn thô kệch đứng sau, lại nhớ đến lời dặn của Chu Cẩn Hành qua điện thoại, đành phải ngồi trở lại chỗ.
Chu Cẩn Hành hài lòng gật đầu, quay sang cung kính với bà cô: "Cô, mời ngồi."
Bà cô ho khan một tiếng, ngồi xuống cạnh Đinh Tiểu Vĩ.
Chu Cẩn Hành cũng ngồi xuống, vẻ mặt điềm đạm tao nhã lộ ý cười: "Gần đây thần sắc cô không tệ lắm, xem ra cơ thể không còn đáng ngại? Tôi đây làm cháu cảm thấy thật vui mừng."
Sắc mặt bà cô có chút tái nhợt, miễn cưỡng cười: "Ừ, vẫn ổn."
"Kì thực cháu thấy thân thể của cô vẫn còn khỏe mạnh, chủ yếu là do tâm bệnh quá nặng làm ảnh hưởng đến thân thể. Cháu nghe nói Đông y chú trọng bồi dưỡng khí huyết, họ nói rằng nếu ít tức giận thì khí huyết sẽ thông, nhiều bệnh có thể tự lành. Cháu biết chuyện của chú nhà làm cô lo lắng, nhưng cô hãy lấy thân thể làm trọng, kì thật chỉ cần cô nói một tiếng, cháu sẽ nguyện ý giúp đỡ."
Lời nói của Chu Cẩn Hành cực kì chân thành, tha thiết, cảm động vô cùng, nhưng Đinh Tiểu Vĩ chỉ thấy buồn nôn.
Hắn nghĩ bà cô cũng như hắn, sắc mặt ngày càng khó coi.
Bà cô đáp: "Chuyện đó chúng tôi có thể tự giải quyết, sẽ không phiền cháu...... Giờ chúng ta nói đến chuyện của Di Di."
Chu Cẩn Hành cười: "A, được, cô có nhớ cháu nói gì qua điện thoại không? Di Di cùng người kia ở chung rất vui vẻ, cháu cảm thấy đó là người thích hợp." Nói xong y liếc Đinh Tiểu Vĩ một cái.
Đinh Tiểu Vĩ như đang ngồi trên đống lửa: "Gì cơ? Cái gì mà người thích hợp?"
Tiếc là hai người kia không phản ứng lại hắn.
Bà cô trầm giọng: "Cẩn Hành, cháu không thấy mình quá ngây thơ sao? Ban đầu chúng ta đã đồng thuận, nhất trí tìm một người không phải Chu gia để làm người giám hộ tạm thời cho Di Di, nhưng người này còn chẳng có liên quan đến Chu gia chút nào, hắn thậm chí còn không biết gia cảnh của Di Di. Cháu bây giờ tìm một người của cháu... Bạn của cháu, so với cháu tiếp quản Di Di có gì khác nhau không? Đừng nói cô không đồng ý, cháu đi hỏi trưởng bối với các em, bọn họ liệu có đồng ý không?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Lời cô dạy bảo rất đúng, quả thật cháu quá ngây thơ rồi. Cháu cũng biết bọn họ sẽ không đồng ý, cho nên mới cần cô hỗ trợ. Lời nói của cô trong dòng họ rất có sức thuyết phục, xét thấy hiện tại ông nội cái gì cũng không quản, cô cùng bố cháu, một người là trưởng nữ, một người là con cả, như vậy xem như đã có hai phiếu uy tín nhất. Hơn nữa chính Di Di cũng đồng ý, như vậy cho dù bác hai với cô út không đồng ý, cũng là ba so với hai, thế nào thì chuyện nào cũng có hi vọng, cô nói đúng không?"
Hô hấp của bà cô có chút bất ổn, run giọng hỏi: "Di Di...... Đồng ý?"
Chu Cẩn Hành cười nói: "Đúng vậy." Y vỗ vai ông chú, "Di Di, chúng ta đã nói qua rồi, về sau chú sống cùng với chú Đinh, được không?"
Mặt ông chú nhìn ai cũng không chút thay đổi, ngữ khí không do dự: "Được."
Đinh Tiểu Vĩ ngồi không yên, hắn nhảy dựng khỏi ghế, "Cậu nói cái gì?"
Chu Cẩn Hành bắt lấy cánh tay hắn, âm thầm dùng sức nhéo, ngẩng mặt trừng mắt nhìn hắn.
Đầu Đinh Tiểu Vĩ đã loạn lắm rồi, chẳng hiểu trong đầu Chu Cẩn Hành nghĩ cái gì, y sẽ không thật sự tặng không hắn thêm một đứa con chứ, hắn không nuôi nổi thằng bé cao quý kia đâu.
Một lần nữa hắn ngồi lại xuống ghế, đang nghĩ xem phải diễn như thế nào.
Bà cô hít vào một hơi, ý muốn lấy lại bình tĩnh, "Cho dù Di Di đồng ý, Cẩn Hành, vì sao cô phải giúp cháu? Cháu phải hiểu rằng làm thế chẳng khác nào đắc tội hết với người nhà, Di Di là con trai của Chu gia, cổ phần trong tay nó không nhỏ, nếu đến khi nó mười tám tuổi đều bị cháu khống chế, cháu không biết dã tâm của mình quá lớn sao?" Nói xong câu cuối, bà cô có chút kích động.
Chu Cẩn Hành thành khẩn: "Cô, chủ ý của cháu không phải vì cổ phần. Cháu phó thác Di Di cho ngài Đinh này, bởi vì đó là người thích hợp. Là bạn, cháu hiểu hắn, hắn là một ông bố giàu tình cảm, con gái hắn cũng là bạn tốt của Di Di, cô không nghĩ rằng nếu sống trong gia cảnh như vậy là tốt nhất đối với Di Di?"
Nhìn qua bà cô có vẻ muốn tức giận cũng không được, kiềm chế đến xanh cả mặt.
Chu Cẩn Hành nói tiếp: "Chúng ta đều biết thân thế Di Di có chút... đặc biệt, ông nội không muốn nó ở Chu gia, nó ở Chu gia cũng chẳng vui, chúng ta hiện tại vì nó mà tìm một gia cảnh bình thường nhưng vững chắc để Di Di lớn lên. Cháu nói câu này không hay lắm, ở Chu gia cháu chỉ tin có mình và bố là thực sự vì lợi ích của Di Di, dù sao Di Di cũng phải......"
Bà cô quát: "Đừng nói nữa!" Mặt cô ngày càng khó coi, "Làm trò trước mặt người ngoài, đừng nói lung tung."
Chu Cẩn Hành hòa nhã: "Xin lỗi, cháu nói bậy. Chuyện này không nên nhắc tới."
Bà cô quay mặt đi, "Tóm lại chuyện hôm nay bàn, cô không có câu trả lời thuyết phục cho cháu. Bác hai cũng nhanh đến thôi, hắn ở bệnh viện thăm Tông Hiền trước, để hắn nghỉ một ngày, ngày kia chúng ta về nhà, cùng thương lượng việc này."
Chu Cẩn Hành gật đầu cười: "Cũng đúng, phải là trưởng bối trong nhà đồng ý mới được. Bất quá...... Cô, cháu cùng bố thật sự hi vọng cô có thể giúp. Cháu biết chú nhà hiện tại nợ nần sứt đầu mẻ trán, cháu nhận được vài tin xấu về chú, một khi bị khởi tố, với chú chính là đòn chí mạng. Đương nhiên bây giờ cháu vấn cố gắng tìm nơi nguồn tin lộ ra, hi vọng có thể loại bỏ chứng cứ bất lợi, nếu cô giúp cháu chuyện của Di Di, cháu sẽ có thêm động lực giúp chú nhà."
Sắc mặt bà cô trắng như giấy, bả vai run nhè nhẹ.
Đinh Tiểu Vĩ thấy người phụ nữ này có chút đáng thương.
Chu Cẩn Hành đứng lên, giúp bà cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Cô, cô trở về hãy nghĩ thật kĩ, cháu cảm thấy nếu được thì đều có lợi với tất cả mọi người."
Lời tác giả: gần đây tôi có việc riêng, bận rộn với đống giấy tờ và tạp văn, tiến độ quá chậm, thỉnh mọi người thứ lỗi.