Hai người lúc này có thể nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Bờ môi Chu Cẩn Hành không rời khỏi làn da kia, hôn đến chỗ nào, chỗ nấy nóng rực như thiêu đốt.
Đinh Tiểu Vĩ nghe thấy bên tai có người mờ ám hỏi: "Anh Đinh, bao cao su......"
Hắn sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, "Cậu cố ý chạy tới đây khiêu khích tôi, lại còn không mang thứ đó, lúc này mẹ nó lấy đâu ra?"
Chu Cẩn Hành cắn cổ hắn than thở, "Em nói em chỉ tới nấu cơm thôi mà......"
Nghe hai câu nói gây mất hứng kia, Đinh Tiểu Vĩ lại tng trùng thượng não, thanh tỉnh ra không ít, hắn đẩy y một cái: "Tránh ra tránh ra."
Chu Cẩn Hành ép tay hắn ra sau lưng, cười nhẹ: "Bây giờ còn nói vậy? Muộn rồi."
Hai người đang giãy dụa bỗng chợt nghe có tiếng vật gì đó rơi lách cách xuống đất, Đinh Tiểu Vĩ theo bản năng cúi đầu thì vừa thấy, đó là một chiếc chìa khóa xám bạc sáng lóa, mới toanh.
Nhất thời hắn có cảm giác bị người ta đùa giỡn.
Hồi nãy vừa nghe y nói sau khi đi vẫn còn giữ chìa khóa vì nghĩ mình chắc chắn sẽ quay trở lại, trong lòng hắn ít nhiều dấy lên loại cảm tình khó nói, không thì cũng là có chút dao động mơ hồ.
Thằng khốn này mẹ nó lại chơi hắn, chìa khóa kia rõ ràng là cái mới!
Chu Cẩn Hành nhìn theo ánh mắt hắn, tiếp đó xông lên một cước đá văng cái chìa khóa ra, muốn hủy diệt bằng chứng.
Đinh Tiểu Vĩ siết tay hung hăng đấm vào bả vai y một cái, gằn thấp giọng: "Chết tiệt!" (nguyên văn câu chửi là từ thường được bạn bè thân thiết dùng với nhau, hơi thô tục)
Sao hắn lại ngu như vậy, có thế cũng bị lừa, y nói gì cũng tin. Từ nay về sau làm gì phải nhớ thật kĩ, lời Chu Cẩn Hành nói ra, trước tiên phải nghĩ kĩ ba lần, cảm thấy không có gì khả nghi cũng không thể tùy tiện để tâm được.
Chu Cẩn Hành hơi hạ cằm, chớp chớp đôi mắt cực kì gợi tình mà nói: "Anh Đinh, đừng giận mà......" Tuy rằng ngoài miệng như trẻ ranh, hành động lại rất người lớn, y dang hai tay hai chân ra giữ cố định Đinh Tiểu Vĩ gần sát thân thể mình, không cho cử động.
Đinh Tiểu Vĩ nghĩ thầm, hồi nhỏ Chu Cẩn Hành trước kia hẳn đã từng rèn luyện thể lực qua, bằng không hắn khỏe như vậy, người thường không dễ kiểm soát hắn, nhưng hắn lại bất lực trước Chu Cẩn Hành.
Thật bực mình mà.
Chu Cẩn Hành rất chăm chú với việc đó, ở dưới thân thể đã như lửa đốt của Đinh Tiểu Vĩ mà nói: "Anh Đinh, lúc này không thể dừng lại được, anh...... Chịu đựng một chút đi......"
Vừa dứt lời, Đinh Tiểu Vĩ đã bị y lật xuống, đè lên bàn ăn.
Tiểu Đinh vẫn ở trong tay y, vẫn cứ bán cương đần thối ra như vậy. Tay y vẫn tiếp tục động, một bên còn tranh thủ cởi sạch quần áo hắn.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy phía sau mông mình lạnh lạnh, đằng trước thì cũng đang trong trạng thái khí thế ngút trời được Chu Cẩn Hành phục vụ đến khoan khoái, lúc này không khống chế nổi, mồ hôi toát ra, nhịn không được rên rỉ hai tiếng.
Hai tiếng rên rỉ lúc này chẳng khác nào kim châm nhắm thẳng vào tim Chu Cẩn Hành, y thuận tay vơ lấy lọ sữa đậu nành trên bàn, dùng răng cắn mở nắp rồi đổ non nửa bình xuống mông Đinh Tiểu Vĩ.
Sữa đậu nành đang ở nhiệt độ tốt nhất để uống, đáng tiếc hiện tại lại đang được dùng ở cái nơi không đứng đắn lắm, chảy lên da có chút nóng. Đinh Tiểu Vĩ kêu to một tiếng, sau đó lập tức che mồm mình lại.
Hắn kêu lên không phải vì nóng, mà vì thân thể cùng ý niệm trong đầu phải thừa nhận rằng, hắn không thể chịu nổi loại kích thích này.
Hai đứa nhỏ chỉ cách một cánh cửa đang ngủ, hắn thì lại đang nằm lên bàn ăn đã dùng nhiều năm chờ được làm tình, tâm lí bị tác động khiến hắn cực kì sợ hãi.
Hắn sợ vạn nhất đứa nhỏ tỉnh giấc thì tính sao, hắn có khi phải nhảy lầu luôn mất.
Tưởng tượng như thế, mặc dù muốn nhưng hắn lại không nghĩ sẽ làm, nhưng hắn lại không muốn chối bỏ cảm xúc của mình, thực sự rất muốn làm, nghĩ như vậy nhất thời tự chấn chỉnh mình không ít.
Mặc kệ thế nào, làm ở đây tuyệt đối không được.
Đinh Tiểu Vĩ phi ra, một cước đá vào bắp chân Chu Cẩn Hành, tiếc là vì tư thế nên khí lực không mạnh lắm, nhưng cũng đủ khiến Chu Cẩn Hành ngừng động tác lại.
Hắn khẽ nói: "Thả tôi ra, cậu nếu dám làm ở đây, tôi, tôi sẽ không để yên đâu......"
Chủ nhân còn đang mông trần chờ được làm, lời này nói ra thật sự không có nửa điểm đe dọa.
Trên tay Chu Cẩn Hành dính đầy sữa đậu nành, đang ở sau mông Đinh Tiểu Vĩ trêu đùa, nghe thấy thế bèn nở nụ cười, liếm liếm tai hắn, "Anh Đinh, anh không thể tính sổ với em được, cả đời chúng ta phải kết thúc cùng nhau."
Mặt Đinh Tiểu Vĩ đỏ bừng, cảm nhận được thân thể đã lâu không làm bị dị vật từ bên ngoài xâm lấn vào.
Chu Cẩn Hành lúc này có vẻ nôn nóng, cảm thấy bên dưới đã ổn liền thay bằng dương vt của mình, dưới những tiếng mắng trầm thấp của Đinh Tiểu Vĩ mà tiến vào cái nơi y nhung nhớ hơn nửa năm qua.
Hắn cảm thấy y thật sự là nghẹn đến mức hung bạo. Không chỉ thân thể, tâm lí cũng vậy. Người ta là công tử nhà giàu, mấy tháng trước còn ra vẻ đáng thương với hắn, đánh không đánh trả mà chửi cũng không chửi lại, thỉnh thoảng lại nhận được sự đối đãi lỗ mãng của hắn, tuy thế lại còn phải giữ nguyên dáng vẻ tao nhã khoan dung của mình. Hắn đặt mình vào vị trí của Chu Cẩn Hành mà nghĩ, nếuhắn như vậy sẽ nghẹn chết mất.
Hiện tại có cơ hội, thú tính của y hoàn toàn bùng phát, lúc này không điên cuồng lăn qua lăn lại với hắn mới là lạ.
Trên trán Đinh Tiểu Vĩ nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt mép bàn, thân thể theo va chạm ở phía sau không ngừng đập vào cạnh bàn. Trong lòng hắn thầm nhắc nhở mình, sợ rằng kêu lên sẽ đánh thức hai đứa nhỏ, nhưng làm tình trong tình trạng nguy hiểm cấm kị này ngược lại cũng có tư vị mới lạ.
Có chút đau, nhưng thống khoái nhiều hơn cả. Chu Cẩn Hành rất quen thuộc thân thể hắn, chuyện giường chiếu hai người vốn hợp nhau, chỉ cần Chu Cẩn Hành muốn khiêu khích, hắn có một trăm định lực cũng không khống chế được.
Có đôi khi hắn bị nhu cầu của mình dọa sợ, bị đàn ông chơi như vậy lại còn có cảm giác, hắn thật sự biến thành đồng tính rồi?
May là Chu Cẩn Hành cũng kiêng dè, một lát sau chiến trường dời sang phòng ngủ.
Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới buông thả chính mình, nên rên rỉ, nên di chuyển thế nào, nhất định phải làm cho thật sướng.
Hai người như thật sự đại chiến ba trăm hiệp, ước chừng hơn ba giờ sau mới xong.
Cũng vừa lúc mấy đứa trẻ tỉnh giấc, bằng không thì không những chẳng có cơm ăn mà người nấu cũng biến mất tiêu.
Hai người lăn qua lăn lại mệt tới mức nằm bò trên giường, ngón tay cũng không muốn động.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, sưởi ấm bả vai Đinh Tiểu Vĩ.
Hắn nhìn cánh tay ôm ngang lưng mình, trong lòng tự giễu nghĩ, hắn cùng một cậu thanh niên sáng sớm mới dậy đã làm loại chuyện này, lăn lộn ăn nằm với nhau, thật sự rất có mục đích.
Đinh Tiểu Vĩ híp mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ. Chu Cẩn Hành siết chặt cánh tay hắn, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thở hổn hển: "Anh Đinh, chúng ta trở lại như trước đi."
Đinh Tiểu Vĩ chậm rãi mở to mắt, không nói gì.
"Giống như lúc trước, cùng nhau sống chung. Em sẽ không để anh lại thất vọng."
Đinh Tiểu Vĩ chống tay ngồi dậy, lấy điếu thuốc từ tủ đầu giường ra châm, ngẩn người nhìn bức tường trắng giữa làn khói.
Chu Cẩn Hành cũng ngồi dậy, ở sau lưng hôn lên cổ cùng bả vai hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác an tâm thuộc về như trước.
Người đàn ông này mặc dù thô tục, khó mà thấy nửa điểm thanh lịch, không giàu, có nhiều tật xấu, nhưng y lại thật sự thích.
Trên đời này sẽ không bao giờ... có người nào như thế, khi y không tiền không quyền, lai lịch chưa rõ mà hắn vẫn thành thật đối tốt với y. Người đàn ông này lưu lại vết tích trong lòng y, cả đời không thể nào xóa mờ.
Cùng hắn một chỗ cảm giác thật an tâm, thật vui vẻ, nghĩ thế nào thì trong lòng vẫn luôn muốn được như thế, hẳn cái đó được gọi là hạnh phúc.
Y không cần mấy cậu thanh niên lăng xăng thề non hẹn biển để biểu lộ tình cảm, y chỉ cần Đinh Tiểu Vĩ đáp lại mình, cho y biết rằng hắn vẫn còn quan tâm y, giống như lúc trước.
Điếu thuốc chỉ còn hơn nửa, Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên thẳng người, giống như thể nghĩ ra được cái gì, quay lại nhìn vào mắt Chu Cẩn Hành đang mở to, gương mặt đẹp đẽ tìm không ra khuyết điểm, nói: "Tôi nghĩ xong rồi."
Chu Cẩn Hành trong lòng bồn chồn muốn nhảy dựng lên, "Anh nghĩ gì cơ?"
Đinh Tiểu Vĩ vẩy nhẹ đầu thuốc vào gạt tàn, "Này, làm với cậu quả thật rất sướng, tôi hiểu cậu, cậu cũng hiểu tôi, là đàn ông thì đều có nhu cầu cả. Về sau nếu cậu muốn làm, tôi đồng ý, coi như giải quyết cho nhau một chút."
Sắc mặt Chu Cẩn Hành nhất thời xanh mét.
Đinh Tiểu Vĩ nói tiếp: "Khi đó cậu ở nhà tôi, mạo hiểm quyến rũ tôi vì sợ tôi coi cậu là biến thái sẽ đuổi ra khỏi nhà, cũng không phải vì tìm người giải quyết nhu cầu sao? Cậu nói đó là thích, rồi sau đó chỉ cảm thấy có chút giày xéo? Tôi biết trong thời gian này cậu mong đợi một câu trả lời, hiện tại tôi sẽ nói, về sau cậu cứ giả vờ, tôi sẽ tự động phối hợp, giờ đi đi."
Lúc này Chu Cẩn Hành mới thực sự hiểu thế nào là miệng lưỡi như dao, nói ba câu đã thấy máu. Nằm mơ y cũng không muốn nghĩ đến, một người có thể nói mấy câu chẳng khác gì đánh y đến mất hồn mất vía, đau không chịu nổi.