Nhìn trong đôi mắt của Tuấn Thành nó toát lên một chút gì đó của sự kiêu ngạo. Lời nói của anh ta cũng mang vài phần đe dọa tuy nhiên sự kiêu ngạo và bá đạo của anh lại không làm cô thấy chán ghét mà ngược lại khiến cho Ngọc Mai có chút vui vẻ trong lòng.
Như nhận thấy người trong lòng đang nhìn mình Tuấn Thành nhíu mày cuối xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đuôi mắt hiện lên ý cười. Còn về Ngọc Mai khi thấy Tuấn Thành nhìn mình khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ ửng lên cô vội úp khuôn mặt đang đỏ vì ngại của mình vào lòng ngực ấm áp của chàng trai đang bế mình.
- " Chúng ta có thể ở ngoài này không? Tôi không thích đến nơi qua đông người ". Ngọc Mai kéo tay áo của Tuấn Thành ra vẻ khẩn trương nói.
Tuấn Thành thấy vậy liền gật đầu rồi bế cô đi ra khu vườn sau của Biệt thự. Tuấn Thành để cô ngồi trên tảng đá lớn trong vườn bản thân thì đứng bên cạnh nhìn cô gái trước mặt của mình.
Ngọc Mai ngước mặt lên bất chợt thấy đôi mắt của Tuấn Thành vẫn đang nhìn cô, cả hai đều nhìn thẳng vào mắt của đối phương một cảm giác gì đó lại len lõi trong tim của cả hai người. Ngọc Mai ngại ngùng quay sang chỗ khác lẫn tránh ánh mắt của người nào đó đang nhìn chăm chăm vào cô.
Trái tim người thiếu nữ bất giác đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Về phía Tuấn Thành anh vẫn im lặng không nói gì cả, cả hai cứ im lặng mà ngồi đó không ai nói với ai một lời nào. Cả hai người bọn họ dường như đã lạc vào dòng suy nghĩ riêng của mình.
- -----------------------------------------------------------
Quay trở lại buổi tiệc
Cô vẫn ngồi trong lòng anh mặc cho bao ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm về phía của họ. Có vẽ như cô đã khá quen với những ánh mắt kia nên bản thân không còn thấy ngại về vấn đề này nữa.
Anh cầm từng con tôm hùm đất nhỏ mà bóc vỏ cho cô. Trong suốt cả hơn năm của anh đây là lần đầu tiên anh tự hạ mình bóc tôm cho một cô gái. Tuy nhiên anh lại không thấy khó chịu hay mất mặt vì việc này ngược lại anh còn cảm thấy rất thích thú với việc này.
Cô ngồi nhìn anh bốc vỏ từng con tôm một bỏ vào bát cho mình mà trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Một chút hạnh phúc, thêm lẫn là xót xa. Tình yêu đúng là một thứ phép nhiệm màu nó khiến cho một người không cảm xúc như anh cũng trở nên dịu dàng ấm áp với một cô gái nào đó.
Tần Ngạn Quân được mọi người biết đến như một con sói hung hãn, một tảng băng ngàn năm không hề lay chuyển nhưng chỉ vì một cô gái mà con sói hung hãn kia trở thành một soái ca ấm áp, chỉ vì một cô gái mà tảng băng nghìn năm kia tan chảy. Cô gái có thể làm được những điều này chỉ có thể là Cố Lạc Y người phụ nữ của anh.
- " Tiểu Ngạn, anh ăn cái này đi". Cô gắp một miếng thịt hun khói và cười tươi đưa đến bón cho anh ăn. Anh nhếch môi cười rồi há miệng ăn một lần hết cả miếng thịt cô đưa đến.
Trong đôi mắt anh còn hiện lên tia thích thú với cô vợ của mình. Có lẽ cũng đến lúc anh cần phải cho cô một danh phận rõ ràng rồi. Cô đã ở cạnh anh năm rồi, thêm năm cô và anh bị xa nhau tính đến thời gian mà cả hai người quen biết cho đến hiện tại đã là năm. Từ lúc tuổi anh may mắn được cô cứu sau đó cả người trải qua rất nhiều chuyện với nhau.
Cả hai cùng nhau vào sanh ra tử không dưới lần, cùng nhau thành lập thêm những công ty con lớn mạnh, cùng nhau có những đơn hàng có giá trị hàng trăm tỉ đô. Cả hai đều có những mâu thuẫn trong chuyện tình cảm này nhưng bọn họ đều có những giây phút ngọt ngào và hạnh phúc bên cạnh nhau.
Tình cảm của họ đơn giản là thế cứ ngỡ đã xa nhau vào lúc Tiểu Dã kia xen vào nhưng không ngờ họ vẫn có thể kiên trì cho đến tận ngày hôm nay. Có đôi lúc bản thân chúng ta cũng mong muốn có một cuộc tình giống như họ mà thôi. Tuy đơn giản nhưng lại đong đầy hạnh phúc vô giá.